Chương 4

180 13 0
                                    

Cảnh tượng trước mắt quả đúng là mĩ cảnh ngàn năm hiếm có tại trường X. Hai đại mỹ nam vai kề vai tình nồng ý đậm (?) sánh đôi bên nhau trong màn mưa, lại còn đi chung dưới chiếc ô nhỏ như vậy a. Đám hủ nữ trong trường mà thấy được cảnh tượng này, nhất định sẽ làm ra một trận kinh thiên động địa cho coi.

Từ ngoài nhìn vào sẽ lãng mạn (?) như vậy đó, nhưng mà nội tình bên trong thì quả thật... Hai người đi cạnh nhau, một câu cũng không nói, không khí cực kì ngại ngùng.

Chiếc ô khá là nhỏ, nếu như không muốn dính mưa thì phải dính sát vào nhau, là dính sát, ôm chặt lấy nhau đó... Với tính cách thường ngày của mình, Lộc Hàm nhất định sẽ bám dính vào người cầm ô, mặc kệ người ta soi mói ra sao, miễn không dính mưa là được, sức khỏe không phải là quan trọng nhất sao, lăn ra ốm là sẽ nghỉ làm thêm mấy ngày liền, lấy đâu ra tiền để ăn chơi. Nhưng khi đi cạnh mỹ nam kia, anh lại lo lắng, lưỡng lự không biết có nên tiến sát lại gần cậu ta không. Thực sự là trong lòng cũng muốn sán vào người ta quá đí, nhưng tự nhiên tiến lại gần đụng chạm cậu ta như vậy, liệu cậu ta có nghĩ anh là quỷ háo sắc hay mấy tên trai bao mời gọi hay không? (anh bị mắc chứng hoang tưởng r đó ==").

Cứ mải suy nghĩ, đến lúc tỉnh ra thì một bên vai áo của anh đã ướt sũng nước. Phen này lại nằm trong phòng dưỡng bệnh cả tuần rồi.

Hai người cứ im lặng như vậy mà tiến về phía ký túc xá. Lộc Hàm bình thường không phải nói rất nhiều sao? Hôm nay, là thẹn thùng a~. Từ trước đến giờ, quả thực anh chưa từng có cảm giác này khi đừng trước bất kì ai. Cậu ta coi như là người đầu tiên đi. Anh thực sự rất muốn bắt chuyện với mỹ nam, muốn biết tên này, tuổi này, nhà ở đâu này, hàng ngày thích ăn gì, thích làm gì, một ngày đi vệ sinh tắm rửa mấy lần,....Nhưng hiện tại vẫn là câm như hến, không biết nên bắt đầu từ đâu bây giờ.

– Cậu...hình như vẫn còn là học sinh, không phải giờ này đang ngồi trong lớp học sao? – Lộc Hàm lấy hết dũng khí hai chục năm sống trên đời ra để bắt chuyện.

Bên kia im lặng không trả lời.

Là thái độ gì đây a? Này này cậu kia, từ trước tới giờ, toàn là người ta đánh tiếng mở lời bắt chuyện trước với mỹ nam Lộc Hàm nhà chúng tôi, chưa từng có ai tỏ thái độ đó với ảnh đâu nha. Có biết anh phải lấy bao dũng khí ra để mở mồm không hả?

Lộc Hàm bị bơ thật rồi....

Anh khẽ quay sang bên cạnh, dò xét tâm ý đối phương, mặt cậu ta không một tia cảm xúc, lạnh như băng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn người bên cạnh lấy một cái, cứ như vậy một mực đi thẳng.

Chẳng mấy chốc đã về tới ký túc xá của Lộc Hàm, sao thời gian trôi qua nhanh quá vậy, Lộc Hàm còn chưa muốn về mà, muốn đi cạnh người này một lát nữa, muốn ngắm nhìn cậu ta một chút nữa. Trước lúc cậu ta xoay người rời đi, anh đã kịp lên tiếng, bỏ lỡ mất cơ hội này, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại, nhất định phải biết nắm bắt thời cơ a.

– Hôm nay thật sự cảm ơn cậu. Cậu... có thể cho tôi biết tên được không? Có dịp tôi nhất định sẽ trả ơn.

[HunHan] CHẠY TRỐNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ