Chương 16 [END]

300 15 1
                                    

Lộc Hàm vừa nói dứt lời, cánh cửa phía trước mặt bật mở, Thế Huân đầu bù tóc rối bước ra, trên người chỉ mặc độc chiếc áo phông trắng mỏng tang kèm theo quần đùi ngắn cũn, lại còn có tay trái bị bó thành một cục trắng xóa. Lộc Hàm sững sờ quỳ dưới đất, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt đẫm nước mắt càng thêm diễm lệ, ngẩng đầu lên trên nhìn chằm chằm vào Thế Huân.

A A A, tự nhiên lại chưng ra cái vẻ mặt câu dẫn chết người như vậy, Thế Huân là chịu không có nổi a, cúi người xuống nhẹ nhàng đặt lên đôi môi người phía dưới một nụ hôn chớp nhoáng, chụt... (ăn đậu hũ ngta a)

Cảm giác ấm nóng mềm mại lan truyền khắp bờ môi anh đào xinh đẹp của Lộc Hàm, rất nhanh sau đó biến mất.

Khoan!!! Cái này không phải trọng điểm, vội vàng lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, phủi mông đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt người đối diện

– Cậu sao lại không ra mở cửa cho tôi? – Rồi lại nhìn nhìn xuống phía cánh tay đang bị bó bột, sững sờ một hồi – Tay...tay cậu làm sao ra nông nỗi này?

– Vừa rồi anh nói là thật? Anh vừa nói anh vẫn yêu em? Là thật sao?

– Cậu...bớt nói linh tinh chút đi. Trả lời tôi, tay sao lại ra nông nỗi này? Mà rõ ràng cậu ở trong nhà vì sao không mở cửa cho tôi, sao không nghe điện thoại của tôi?

– Tối qua không chú ý ngã cầu thang, nứt xương chút thôi. Anh đang lo lắng cho em sao? – Thế Huân khẽ nhếch mép cười – Vừa rồi đang nghỉ ngơi thì bị anh làm phiền, tính mở cửa cho anh, nhưng tự nhiên anh lại gào lên, em chỉ là muốn biết phản ứng của anh lúc em xảy ra chuyện chút thôi.

– Cậu hỗn đản!!!

Lộc Hàm tức giận định bụng quay lưng bỏ đi, nhưng người kia đã nhanh hơn mọt bước, nắm lấy cổ tay gầy gò của anh.

– Đã đến đây rồi thì vào nhà một chút

Lộc Hàm nhíu nhíu mày bỗng nhiên nghĩ đến nụ hôn vừa rồi của hai người, hai ửng đỏ.

– Anh không cần nhìn em bằng ánh mắt ấy, em là đang gãy tay, sẽ không ăn thịt anh đâu.

Nói rồi lôi xềnh xệch Tiểu Lộc vẫn còn đang ngây ngốc đỏ mặt vào trong nhà. Căn hộ của Thế Huân khá nhỏ, áng chừng chỉ 60m2, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, y hệt trước đây. Thế Huân ưa sạch sẽ, rất thích màu trắng, phòng của cậu cũng vậy, toàn bộ chăn gối ga trải giường đều một màu trắng. Lộc Hàm trong lúc ngượng ngùng đã bị ai đó kéo vào tận trong phòng ngủ, tận đến lúc ngồi lên giường được một lúc lâu, Thế Huân ra ngoài rót nước, đem đến trước mặt anh, lúc này anh mới nhận ra khung cảnh này có chút...ám muội a.

Cầm lấy cốc nước cậu ta đưa cho, Lộc Hàm dịch chuyển ra phía xa Thế Huân một chút, chuyện lúc này vẫn còn ám ảnh trong đầu, ngồi gần nhỡ đâu lại bị chiếm tiện nghi lần nữa, không ổn chút nào a.

– Cậu vì sao gãy tay không đi làm cũng không báo cho tôi một tiếng? – Lộc Hàm quắc mắt, giận dữ nhìn về phía Thế Huân mặt vô tội.

– Tin nhắn em đã gửi từ lúc sáng, anh có phải cho số em vào black list rồi không vậy?

Lộc Hàm khuôn mặt chuyển dần từ giận dữ sang xấu hổ, cái này là bị nói trúng tim đen a. Đúng là anh đã cho số cậu vào trong sổ đen danh bạ, không muốn tự tạo cho mình một chút hi vọng nào, chỉ sợ hi vọng quá nhiều, thất vọng lại càng lớn, trèo cao ngã đau, cú ngã lần trước anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

[HunHan] CHẠY TRỐNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ