Chương 12

193 13 0
                                    



Về đến Bắc Kinh, người đầu tiên mà anh muốn gặp là Nghệ Hưng. Lâu lắm rồi không được cùng người bạn này uống rượu giải sầu. Trước kia, mỗi lần nhậu nhẹt cùng nhau, người có chuyện luôn là cậu ta, lần này đến lượt cậu ta phải bồi anh rồi.

Anh vốn nghĩ cậu ta gặp anh nhất định sẽ rất bất ngờ, xúc động, làm ra một loạt các hành động ân ái, lần này về quá vội anh cũng chưa báo trước với cậu ta. Vậy mà câu đầu tiên cậu ta nói khi gặp lại người bạn thân 6 năm xa cách là đây

– Còn biết đường về sao? Tôi tưởng anh chết ở bên đấy với thằng nhóc kia rồi?

– Bạn với chả bè =_,=. Lần sau có chuyện với Diệc Phàm đừng có khóc lóc mè nheo với tôi.

– HAHAHAHA!!! Tôi đùa thôi, anh cứ bình tĩnh, sao đây, lần này về thăm phụ mẫu sao? Bao giờ lại đi?

– Tôi về hẳn, không đi nữa.

– Nhanh vậy, đã dụ được người đẹp dinh về rồi sao?

– Không, tôi về một mình.

Đem hết chuyện những ngày qua ra kể với Nghệ Hưng, cảm giác lòng cũng nguôi ngoai đi được phần nào. Những chuyện này trước đây không dám kể với Mân Thạc, cậu ta thực sự rất bận rộn, đi làm từ sáng đến tận đêm khuya mới vác mặt về nhà, thời gian gặp gỡ Chung Đại cũng không được nhiều, anh đâu thể vì chút chuyện của mình làm ảnh hưởng đến người khác cơ chứ. Lần này về có thể dốc bầu tâm sự cùng Nghệ Hứng, gánh nặng trong lòng như có người cùng san sẻ, cũng cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Phải mất 5 phút sau khi nghe xong câu chuyện lộn xộn không đầu không đuôi mà Lộc Hàm kể lại, đem từng đoạn từng đoạn nối lại, cậu mới tàm tạm hiểu được chút ít.

Lộc Hàm trước kia mà cậu quen là một người vô cùng tùy hứng, không có nguyên tắc, thích gì là làm nấy, đặc biệt cứng đầu cứng cổ, nhưng lại rất nhanh cả thèm chóng chán, lần đó anh kể cho cậu chuyện với thằng nhóc kia, cậu nghĩ chắc chỉ được vài ba hôm là chán, ai ngờ kéo dài đến tận 4 năm. Có thể khẳng định lần này anh ta yêu thật rồi, chết mê chết mệt thằng nhóc kia rồi.

Vậy thì cớ gì lại từ bỏ? 4 năm khổ cực theo đuổi nói bỏ là bỏ được sao? Bao năm trồng cây, đến lúc có hoa, ra quả, quả sắp chín, tự dưng bỏ đi không trồng nữa, vậy quả ngon do chính mình trồng ra lại đem hai tay dâng hiến cho kẻ khác sao? Cho dù trước đây quả thật cậu không ủng hộ việc anh điên cuồng chạy theo thằng nhóc kia như vậy, bất quá bây giờ đã theo đuổi 4 năm, công sức chẳng lẽ đổ hết xuống sông xuống bể. Đối với loại chuyện này cậu tuyệt đối không ủng hộ.

Anh ta nên nói chuyện này với cậu sớm hơn, với kinh nghiệm bẻ thẳng thành cong, quyến rũ nhân loại bao năm qua nhất định sẽ giúp cướp được thằng nhóc kia về. 6 năm không gặp, cái tính nông nổi trẻ con thích gì làm nấy vẫn không thay đổi. Giờ thì đã về rồi, để mặc hoa thơm quả ngọt do chính tay nuôi trồng cho tên chết bầm kia, thật là ngu mà.

Nghệ Hưng thực lòng rất muốn mắng chửi Lộc Hàm một trận (bạn Trương bình tĩnh, Lộc Lộc tội nghiệp a TT.TT) nhưng nhìn bộ dạng đơn độc, đau khổ, bi thương của anh, cậu lại không nỡ. Anh rút cục vẫn là một đứa trẻ to xác, vẫn cần được yêu thương, bảo vệ. Cậu nhất định phải tìm cho anh một mối nhân duyên thật tốt, tốt hơn thẳng nhóc kia gấp ngàn vạn lần...

[HunHan] CHẠY TRỐNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ