Chương 4

1.8K 27 3
                                    

Chapter 4

Trong cái hội trường cũ kỹ nơi ngôi trường ấy,
Vương Kiều Muội cười hồn hậu, mà Tiểu Ba trong lòng cô lại đầy sợ hãi,
xung quanh họ là khán giả chứng nhân cho tình yêu,
và đằng sau là chiếc màn sân khấu đỏ tươi mãi chẳng phai màu.
Chuyện tình hành rán

1
Sau đám tang, tôi quay lại bệnh viện giúp cha thu dọn đồ của chú hai. Cậu sinh viên giường bên vừa mới lọc máu xong, toàn thân vàng vọt như cây nến. Cậu ta muốn dậy đi vệ sinh, nhưng lọc xong cả hơn mười phút rồi cũng không dậy nổi. Tôi ngó qua, cậu ta cũng đang nhìn tôi, tôi bèn bỏ đồ xuống qua đỡ cậu ta.
“Việc chú bên đó đã xong xuôi hết rồi chứ?” Cậu ta ngượng ngùng đứng lên.
Tôi vừa đỡ cậu ta dậy, vừa thở dài: “Ừ, quay lại đây dọn chút đồ của chú ấy.”
“Cả nhà anh đều rất tốt, chú mà cứ như vậy thì cũng khổ, (ra đi) cũng là một cách giải thoát.” Cậu ta lê chân về phía trước, sắc mặt vàng vọt.
“Tình cảnh này thật ra cũng quá tàn nhẫn với mọi người rồi.” Nói xong tôi bỗng thấy ngượng ngùng, thầm mắng mình không khéo nói chuyện.
“Không phải đâu, ai rồi cũng sẽ có lúc như vậy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi,nhìn thoáng đi thì sẽ tốt hơn. Khi còn được sống thì hãy sống cho tốt, đừng để người nhà phải khổ sở lúc ra đi.” Cậu ta chống hông, răng hàm trên hàm dưới cứ khép vào mở ra một chặp.
“Sao nhà cậu lại không thấy ai vào thăm vậy? Tôi vào đây mấy lần đều không thấy có ai.” Tôi thắc mắc.
Bỗng nhiên cậu ta nhìn tôi: “Có chứ, chẳng qua người nhà tôi rất bận, không đến chăm tôi được, nhưng mà bạn gái tôi sắp đến rồi đấy!” Nói xong lại đi vào nhà vệ sinh.
Chờ cho tới khi chúng tôi quay lại phòng bệnh, thì cha tôi đã dọn xong chỗ đồ của chú hai rồi.
Tôi dìu cậu sinh viên về giường xong, quay ra thì thấy trên tủ của cậu ta có một cuốn sách.
“Này, đám 9x các cậu vẫn còn người hâm mộ Trương Ái Linh cơ à?” Tôi cười, cầm lên quyển sách Trương Ái Linh viết kia.
“Anh hỏi em yêu anh có đáng hay không, thật ra anh nên biết rằng, đã yêu thì đừng hỏi đáng hay không đáng.” Cậu ta vừa đắp chăn vừa buột miệng nói ra một câu trong cuốn sách.
Tôi nghiêng đầu, ý là cậu này cũng được đấy. Nghĩ như vậy, tôi cũng bắt đầu hiếu kỳ muốn biết cậu ta có cô bạn gái thế nào, tôi cười hỏi: “Bạn gái cậu lúc nào thì đến thế?”
Cậu ta không trả lời ngay, trầm tư một lúc lâu. “Anh có thể giúp tôi một việc được không?” Cậu ta nhìn tôi với vẻ cầu xin.
Lúc sinh thời, chú hai từng được cậu ta giúp đỡ, chăm sóc rất nhiều, báo đáp lại cậu ta cũng là điều nên làm. Tôi liền nhận lời ngay.
Thấy tôi nhận lời, cái cậu này lại có hơi ngượng ngùng, cứ ấp úng mãi mới nói nên lời: “Anh chọn giúp tôi một bộ tóc giả nhé!” Nói xong cậu ta vội cúi đầu xuống, rồi lại nghiêng đầu trông sang bà lão phía giường bên, thấy bà hẵng còn đang ngủ trưa, lúc này mới thở phào quay lại nhìn tôi.
Trong lòng tôi lúc ấy thầm khinh bỉ, thầm nghĩ, cái tên này còn hơn cả tôi, trị liệu hóa chất thành thế này rồi mà vẫn không quên làm đỏm. Giả như Trần Thâm mà có phải hóa trị thế này, còn không biết phải đi đâu mà uống thuốc ngủ ấy chứ.
Dù trong thâm tâm có đang trách móc, tôi vẫn nhắn tin bảo cha về trước.
“Chuyện là thế nào?” Tôi hỏi cậu ta.
Tên này đỏ mặt, ấp úng giải thích một lúc lâu, cuối cùng cũng rõ ràng. Cậu ta với bạn gái đã lâu lắm không gặp nhau rồi, mai muốn tới thăm.
Thật tình đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một tên con trai mà lại bối rối đến mức này, nhắc đến bạn gái thì không thể kiềm chế được mấy câu khen ngợi hay thích thú, làm tôi không nỡ chen ngang.
“Cái thằng này được đấy, còn có cả cô bạn gái khiến cậu phải bối rối đến thế này!” Tôi vỗ vỗ vai cậu ta.
Cậu ta cười xấu hổ, vớ lấy điện thoại tìm một bức ảnh cho tôi xem.
Không nhìn thì thôi, lúc ấy tôi như muốn chửi ầm lên, cái thế giới này làm sao vậy?
Tôi vội ngẩng đầu ngắm kĩ cậu thanh niên trước mặt mình, mắt to long lanh, sống mũi cao thẳng. Tuy rằng hóa trị lâu ngày làm tóc rụng hết, nhưng cũng không làm mất đi vẻ thư sinh. Cái tên trông sáng sủa nhã nhặn này, thế quái nào mà lại đi thích mẫu con gái như vậy nhỉ?
Môi thì dày, mặt thì to, mắt hí, mái tóc tổ quạ nhuộm như chồn lông vàng, mà trên cổ còn có cả một hình xăm.
Cứ lấy tất cả các mỹ từ cò thể dùng để khen con gái, đảo ngược nghĩa rồi nhân chúng lên độ mười lần, thì chính là cảm nhận của tôi lúc ấy.
“Sở thích thật đặc biệt, mắt nhìn quá khác thường nha cậu bạn!” Tôi cười, trả điện thoại cho cậu ta, lại phát hiện cậu ta hơi phật ý.
Tôi vội chèn thêm một câu: “Này, tôi đùa đấy!”
Cậu ta hớn hở ngẩng đầu, mở miệng định nói gì đó.
“Nhưng mà, cậu thích là được rồi!” Thật lòng tôi không nhịn được, nhếch miệng cười nói với cậu ta.
Cậu ta lại tức tối cúi đầu xuống.
2
Cậu sinh viên tên Lưu Hải Ba, tốt nghiệp được ba năm thì được phân về Đoàn ca múa nhạc thành phố. Học nhạc cổ điển từ nhỏ, lại thích Trương Ái Linh và Vương Tiểu Ba[1], quả đúng là một cậu con trai có tâm hồn lãng mạn của cung Song Ngư.
Gia nhập đoàn, khi còn chưa kịp tập dượt xong buổi biểu diễn đầu tiên, qua buổi kiểm tra sức khỏe của đơn vị, cậu ta đã bị phát hiện mắc ung thư thận.
Cậu ta cứ kê đi kể lại chuyện tiết mục chưa tập xong, rồi thật đáng tiếc, đã làm lỡ thời gian của mọi người, và bản thân thật quá kém cỏi.
Tôi bảo cậu ta còn may chán, ít nhất thì còn phát hiện ra lúc kiểm tra sức khỏe, hẵng còn ở giai đoạn đầu, cố gắng phối hợp điều trị, thì khả năng phục hồi vẫn còn rất cao. Tôi có một người chị, cực kỳ sợ chết, cứ nửa năm lại đi kiểm tra sức khỏe một lần. Lúc chị ấy đi đón con ở nhà trẻ bị ô tô người khác đâm phải, chị xuống phân bua, liền bị người ta cho một nhát dao tiễn thẳng về trời.
Thế nên khi con người ta còn được sống, phải biết hạnh phúc với những gì mình đang có, phải biết cố gắng, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân, mình là một người may mắn.
Cậu ta nghe xong liền gật gù, nói: “Đúng đấy, tôi đây ngày nào cũng phối hợp các thể loại trị liệu với bác sĩ, chỉ mong được sớm ra viện.”
Tôi hỏi: “Sao bạn gái cậu bây giờ mới đến thăm thế? Hình như hai người lâu lắm chưa gặp nhau hả?”
Cậu ta trả lời: “Ừ, chuyện của chúng tôi cũng phức tạp lắm, đến được với nhau cũng đâu có dễ gì.”
Sau đó thì Tiểu Ba bắt đầu kể cho tôi câu chuyện giữa cậu ta và bạn gái.
Đại học năm ba, học viện âm nhạc của Tiểu Ba phải đi giao lưu văn hóa với trường nữ sinh bên cạnh. Lúc biểu diễn, cậu ta quen được cô Vương Kiều Muội bên trường thiết kế - một cô gái Đông Bắc chính gốc, vẻ ngoài hào phóng, tính tình bộc trực, đanh đá. Nhóm Tiểu Ba vừa diễn xong, thì Vương Kiều Muội liền dẫn một đám chị em lên sân khấu tặng hoa, đòi chụp ảnh chung, khiến Tiểu Ba vô cùng khó chịu.
Hơn một tuần sau khi buổi biểu diễn kết thúc, khi mà Tiểu Ba đã quên hết mọi sự, thì Vương Kiều Muội lại không biết kiếm ở đâu được số của cậu ta, ngày ba bữa rất đúng giờ, nhắc Tiểu Ba chú ý ăn uống kết hợp cả rau lẫn thịt, hôm nào ăn rau gì thì hợp, ngày phải uống đủ tám cốc nước… còn chăm chỉ hơn cả gà trống báo thức.
Tiểu Ba rất phản cảm với chuyện này, không chỉ vì Vương Kiều Muội không đẹp, mà là bởi cô ta đã làm cậu không thoải mái ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng không thể nói rõ được là vì lý do gì, chỉ là không thích mà thôi.
Nháy mắt sang tới năm thứ tư, tấm lòng của Vương Kiểu Muội có trời đất chứng giám, từ khủng bố tin nhắn cho đến giám sát ngoài cổng trường. Tiểu Ba lúc năm tư chuẩn bị đi thực tập, có thuê phòng ở ngoài. Hôm nào Vương Kiểu Muội cũng mang đồ ăn sáng treo ngoài tay nắm cánh cửa phòng cậu ta thuê rất đúng giờ, cho dù hầu hết đều bị mấy anh em cùng phòng Tiểu Ba xơi mất.
Cái lần câu chuyện rẽ sang một hướng hoàn toàn mới, là nhờ chiếc xe đạp của Tiểu Ba.
Căn hộ của chị gái Tiểu Ba nằm ở một khu nhà cũ. Người thuê phòng ở mấy khu kiểu này rất nhiều, bao nhiêu con người đến từ khắp mọi nơi chen chúc nhau trong những không gian cũ kỹ chật chội ấy, nam nữ già trẻ đều có cả, dù không đến nỗi là vàng thau lẫn lộn, nhưng cũng gần như loại người nào cũng có, thế nên mọi người cũng chẳng hiếm lạ gì mấy chuyện như nửa đêm hắt nước rửa chân xuống tầng dưới, qua sáng hôm sau ngẩng lên tầng trên chửi mấy câu cho hết giận. Nói cho cùng thì, ai dám khẳng định mình chưa từng làm mấy chuyện như vậy đây?
Tiểu Ba lại là người có thể chắc chắn mình chưa từng hắt nước rửa chân xuống tầng dưới bao giờ, nhưng cũng chả được cái gì, xe đạp cậu ta đỗ dưới tầng phải tám trên mười lần là đều bị ướt.
Hôm đó, khung cảnh buổi sớm thanh bình đã bị phá vỡ bởi một tràng mắng chửi.
Tiểu Ba vừa dụi mắt vừa mở cửa sổ ngó xuống phía dưới, đột nhiên cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại, liền tỉnh ngủ ngay lập tức. Vương Kiều Muội đang túm tóc một người đàn ông trung niên, quăng ông ta đi rõ xa, quăng thôi chưa đủ, còn vừa mắng vừa dùng chân giẫm lên người đàn ông đang rúm ró nơi góc tường.
Tiểu Ba ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, mà gần như chắc chắn là có liên quan tới mình, liền tròng vội áo may ô xỏ đôi dép lê chạy xuống dưới tầng, một tay ôm chặt lấy Vương Kiều Muội đang phát cuồng như một cô chó ngao Tây Tạng, tay kia thì bịt chặt cái mồm đang văng không biết mệt mấy đời tổ tiên nhà người ta của “chó ngao”, mãi rồi cũng lôi được Vương Kiều Muội vĩ đại kia lên tầng.
Vương Kiều Muội xắn tay áo, để lộ nửa hình xăm kỳ lân chỉ có trong phim xã hội đen của Hồng Kông, chạy quanh phòng. Cô ta vừa trông thấy dụng cụ tập cơ tay của Tiểu Ba treo ở cạnh tủ, cầm lên định đi đánh nhua tiếp.
Tiểu Ba đang uống sữa liền lấy hết sức bình sinh để hét: “Ớ ắm ồi (Quá lắm rồi)!”
Vương Kiều Muội dừng ngay tức khắc.
Tôi ngắt lời cậu ta. Bởi ba tiếng kia của cậu ta làm tôi cười nghiêng ngả: “Cậu… lúc đó… trông như thế nào?”
Cậu ta thấy tôi cười như nắc nẻ, cũng hơi khó hiểu, nói: “Tự dưng anh hỏi cái này làm gì?”
Tôi nhịn cười hết mức có thể: “Tôi đang tưởng tượng cảnh lúc đó cậu gầy như que củi, còn hét vào mặt “chó ngao” cái câu nghe như “Gầy lắm rồi”, tôi cũng chả dám nghĩ nữa đâu.”
Cậu ta trợn mắt liếc tôi, không thèm quan tâm, lại tiếp tục kể chuyện.
Tiểu Ba nghiêm túc tra hỏi Vương Kiều Muội: “Vì sao lại đánh nhau?”
Vương Kiều Muội bảo cô ta tới đưa đồ ăn sáng, nghe “ào” một cái, một chậu nước đã hắt thẳng từ tầng trên xuống, nhưng không hắt phải cô ta, mà trúng ngay cái xe đạp của Tiểu Ba. Cô ta mới bực mình, ngẩng lên thì bắt gặp một người đàn ông trung niên đang đi cất chậu rửa mặt, không nói không rằng xông ngay lên tầng đạp cửa, chốc sau đã quăng ngay cái người đàn ông bẩn thỉu chỉ mặc mỗi quần đùi kia xuống vũng nước phía dưới.
Tiểu Ba nghe xong mà đờ người ra, mãi mới lắp ba lắp bắp thành tiếng: “Thế thì cô cũng không được đánh người ta chứ, có thể dạy dỗ người ta, hay là cảnh cáo, dọa dẫm ông ta cũng được, nhỡ là đánh chết người ta thì biết làm thế nào hả?” Không biết có phải là ấm ức vì sợ, mà vừa nói vừa lau nước mắt.
Vương Kiều Muội nghe xong liền nhổ “toẹt” một bãi đờm xuống sàn, lấy chân giẫm giẫm, chỉ thằng vào mặt Tiểu Ba mà hét: “Cậu khóc cái gì? Con mẹ nó bà đây không chịu được cảnh cậu rơi nước mắt đâu!” Hét xong lại lao đi tìm gã rác rưởi kia.
Tiểu Ba trông thấy vậy, vỗi ngừng khóc chặn cô ta lại.
Sau này, nghe nói là gã rác rưởi kia cũng không dám động đến “chó ngao”, còn tự biết điều, chuyện này cuối cùng cũng xong xuôi. Nhưng mà, cũng kể từ ngày đó, không chỉ có xe đạp của Tiểu Ba không bị hắt nước, mà tất cả người dân trong cái ngõ đó không còn thấy ai hắt “nước rửa chân” nữa.
3
Sau sự kiện “nước rửa chân”, Tiểu Ba không còn thấy phản cảm với Vương Kiều Muội nữa. Cậu ta an ủi bản thân, ít nhất thì người ta cũng có thể làm bạn, có một người “vệ sĩ” cũng không phải là không tốt.
Chẳng mấy chốc chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, mọi người ai cũng bận rộn với đồ án tốt nghiệp của riêng mình. Tiểu Ba thì đã hoàn thành xong cái đó từ trước rồi, giờ đang thực tập ở ngoài.
Khoảng thời gian ấy Vương Kiều Muội cũng đang điên đầu gấp rút với đồ án tốt nghiệp của mình, không hơi đâu mà “đuổi giết tận cùng” Tiểu Ba nữa, thế nên, từ “báo thức đúng giờ” đã chuyển thành “dự báo thời tiết”, rồi “dự báo thời tiết” lại thành “điểm tin cuối tuần”.
Con người là như vậy đấy, vừa mắt thì không với tới, mà khi người vốn không vừa mắt đột nhiên “chững lại”, thì tự nhiên bạn lại cảm thấy mất mát khó chịu.
Cuối tuần Vương Kiều Muội nhắn tin cho Tiểu Ba: “Cậu có thể giúp tôi một việc được không?” Tiểu Ba suy nghĩ, lại nhớ đến chuyện mình từng mắc nợ “chó ngao”, bèn nhận lời. Thật ra, cậu ta không nhận ra rằng, lúc nghe Vương Kiều Muội nhờ giúp đỡ, cậu ta đã vui thế nào.
Vương Kiều Muội nhờ Tiểu Ba tới trường cô, giúp cô làm đồ án tốt nghiệp. Chủ đề cho đồ án tốt nghiệp của cô là ảnh cưới phá cách.
Vương Kiều Muội lấy ra một chiếc váy cưới vô cùng vừa vặn, quanh eo quấn một chiếc đai bó bụng cực kỳ dày, giấu đi toàn bộ chỗ “vòng eo bánh mì”[2] của cô. Tiểu Ba nhủ thầm, chắc là do cô ấy tự làm, chứ không thì mua ở đâu được cái váy cưới hợp như vậy chứ.
Hôm ấy, tất cả sinh viên trường thiết kế đều tụ hết lại trong hội trường lớn, chuẩn bị trình diễn các tác phẩm của mình. Vương Kiều Muội nhờ cô bạn bên lớp trang điểm tô cho mình khuôn mặt mà ngay cả mẹ đẻ cô cũng chẳng thể nhận ra nổi, xoay váy vòng vòng trước mặt Tiểu Ba. Tiểu Ba khó xử quay đầu đi chỗ khác, giả vờ xem tác phẩm của các sinh viên khác.
Vương Kiều Muội chỉ đạo ra hiệu cho nhiếp ảnh gia xong, lại bắt Tiểu Ba đứng chếch về phía trái đằng trước, quay lưng lại với mình, còn cô thì đứng đằng sau tạo mấy dáng kinh dị. Tiểu Ba cảm tưởng họ như thể hai con khỉ đang làm trò trước mặt khán giả, cậu ta bắt đầu hối hận vì đã đồng ý cái yêu cầu ngu ngốc này, nhưng vì ngại vấn đề thể diện, mà giả vờ bình tĩnh nhìn vào ống kính. Cậu ta không biết rằng, đằng sau còn có chuyện làm cậu ta càng hối hận hơn nữa.
Vương Kiều Muội ở phía sau ra hiệu có thể chụp rồi, nhiếp ảnh gia vừa ra dấu vừa hô: “Một, hai, ba!”
Chỉ nghe thấy tiếng “A” vang lên, Tiểu Ba bỗng nhiên bị Vương Kiều Muội ôm kiểu công chúa lên từ phía sau, nhưng đây còn chưa phải điều bất ngờ nhất, mà là trong cái khoảnh khắc phó nháy ấn chụp ấy, thì Vương Kiều Muội đã hôn một cái đầy tình cảm và đầy mạnh mẽ lên mặt Tiểu Ba.
Mọi người đều bùng nổ, tất cả đều vây quanh hò reo đủ thứ. Tiểu Ba đã nghệt ra đến nỗi quên cả việc tranh cãi, mà Vương Kiều Muội lại chẳng có tí ngượng ngùng nào, đặt Tiểu Ba xuống thì hai tay ôm quyền, vẻ mặt đắc ý mà nói với mọi người: “Chê cười rồi! Chê cười rồi!”
Tiểu Ba vừa giận vừa bực, cậu ta xô đám người ra, co chân chạy đi, vừa chạy vừa lấy tay áo quệt môi liên tục, còn luôn mồm mắng bản thân sao lại đi nhận lời giúp cái chuyện này.
Sau đó thì bức “ảnh cưới phá cách” của Vương Kiều Muội đã vinh dự được đăng lên trang nhất của tuyển tập đồ án tốt nghiệp, không chỉ có trường nữ sinh, mà cả các Đại học Thành Đô đều biết tới một anh “chú rể” Lưu Hải Ba bị ôm kiểu công chúa và một chị “cô dâu” Vương Kiều Muội sức lực phi thường.
Mấy ngày sau, tin nhắn và cuộc gọi từ Vương Kiều Muội cứ liên tục oanh tạc Tiểu Ba mỗi bữa sáng và bữa tối, Tiểu Ba trốn không gặp cô.
Sau cùng, Vương Kiều Muội đứng trước cửa phòng Tiểu Ba, đọc to lên bức tâm thư đã chuẩn bị sẵn, câu đầu tiên vừa cất lên, chỗ bóng đèn của cả hành lang đều bật sáng.
“Ba, anh khiến em chìm đắm trong một tình yêu chuẩn mực!”
“Ba, anh khiến em lạc lỗi giữa dòng đời!”
“Ba, anh càng trốn, bà đây càng yêu anh!”

Tiểu Ba đờ ra một lúc thì mở cửa.
Tôi cười hỏi cậu ta: “Không phải là cậu trốn cô ta hả, sao tự dưng lại ra mở cửa thế?”
Cậu ta cười khổ, với cái kẻ sĩ diện như cậu ta, Vương Kiều Muội mà có đọc tiếp, thì sau này cậu ta có mà chả dám đi gặp người khác nữa. Mà điều quan trọng là, cái câu “Anh càng trốn, bà đây càng yêu anh!” của Vương Kiều Muội đã làm cậu ta sợ chết khiếp, buộc phải mở cửa ra gặp.
Tôi nghĩ đến cái ảnh ấy, lại tiếp tục cười như nắc nẻ, hỏi: “Thế sau đó thì sao?”
Tiểu Ba bảo, kể từ hôm ấy, cậu ta mới coi như là chính thức tìm hiểu Vương Tiểu Muội.
Vương Kiều Muội thích quấn người, hay to mồm, hút thuốc uống rượu đủ cả. Mà điều làm cậu ta ngạc nhiên hơn cả, là cô có cả một hội chị em trong trường, rảnh rỗi thì đi xăm hay hút shisha với nhau. Tiểu Ba hỏi: “Cô có thể thay đổi không?” Vương Kiều Muội trả lời: “x, bà đây mà thay đổi thì chẳng khác gì kỹ nữ hoàn lương, đi đứng không có tự tin đâu!”
   
  
Tình yêu thầm kín, mối tình đầu tiên, mối duyên trời định và cả tình yêu dai dẳng của anh, tất cả là tại em hết.
Thẩm Dục Luân
                  
Tiểu Ba cười ngắm hình Vương Kiều Muội trong điện thoại, cậu ta bảo ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới, đóa hoa đầu tiên cậu nhận trong đời, lại là bó bách hợp[3] Vương Kiều Muội tặng. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng tặng Vương Kiều Muội bất kỳ thứ gì.
Tôi xúc động: “Bó hoa đó chính là nhân chứng cho tình yêu trường tồn của các cậu rồi còn gì, chẳng cần quan tâm là ai phát tín hiệu trước, tình yêu của các cậu đã bắt đầu rồi.”
Bó bách hợp như là một chứng nhân, chứng kiến sự bắt đầu cho câu chuyện tình kéo dài của Tiểu Ba và Vương Kiều Muội.
Cậu ta kể, cậu ta đã mấy lần tính đến chuyện bỏ Vương Kiều Muội, nhưng không thể thành công. Cho dù có đi tới đâu, thì cũng sẽ có bạn cùng học hay bạn học của bạn cùng học hỏi cậu: “A, cậu là cậu chàng trong bức ảnh cưới phá cách đấy hả? Được đấy!”
Cậu ta cũng đã bao lần muốn tìm ảnh gốc và âm bản của bức ảnh kia, tưới cho đẫm xăng là hết chuyện. Nhưng không biết Vương Kiều Muội cất cái ảnh cưới kia đi chỗ nào, mà không còn trông thấy nó nữa.
4
Tôi hỏi: “Sao lâu nay Vương Kiều Muội không đến thăm cậu?”
Tiểu Ba xoay người rót nước, rồi ngồi xuống.
Cậu ta kể, cậu vừa tròn tám tuổi thì mẹ qua đời, vì ung thư vú. Ấn tượng về mẹ của cậu ta đã dừng lại ở thời ký đó.
Tôi không biết nói sao, đành đợi cậu ta kể tiếp.
Năm cậu ta lên lớp mười thì cha đi bước nữa, lấy cô kế toán của công ty. Đấy là một người đàn bà tháo vát, lại đầy toan tính. Vừa về, nhân lúc cha Tiểu Ba không có ở đấy, bà ta đã nói với Tiểu Ba kiểu gì rồi bà ta sẽ có em bé, để Tiểu Ba bớt ảo tưởng, cái nhà này sớm muộn gì rồi cũng là của bà ta mà thôi.
May mà mẹ Tiểu Ba là con một, căn hộ ba phòng họ đang ở này là của bà ngoại để lại cho Tiểu Ba. Thế nên đối với uy hiếp của mẹ kế, Tiểu Ba cũng không lo lắng lắm. Cậu ta nghĩ, sau này cha có không quan tâm tới cậu nữa, cậu vẫn còn chỗ này dung thân.
Lần đầu tiên Tiểu Ba dẫn Vương Kiều Muội về nhà, chuẩn bị thu dọn ít đồ chuyển tới phòng đang thuê, thế nào lại đụng ngay phải bà mẹ kế đang xách một đống túi mua hàng về.
Vương Kiều Muội vừa trông thấy người nhà nhà Tiểu Ba, vội cười cười, chuẩn bị lịch sự mà hô “Chào cô”, mà bà mẹ kế lại vừa liếc thấy cánh tay kỳ lân của Vương Kiều Muội thì sầm mặt, tấn công Tiểu Ba: “Mày nhân lúc tao không có ở nhà mà quay về dọn đồ thì thôi đi, còn đem cả cái người chả quen chả biết gì kia về, cái nhà này là chỗ loại nào cũng vác về được hả?!”
Tiểu Ba khi ấy cũng khó chịu, đôi mắt ấm ức đỏ bừng.
Nghe tới đây, tôi không nhịn được mà xen vào một câu: “Cậu đúng là vô dụng mà.”
Cậu ta cười gượng, bảo từ bé đã như thế rồi. Cha mắng cậu ta suốt từ bé, xong sau lại thêm bà mẹ kế, đâm ra cả ngày cứ mắng chửi cậu ta, làm cho tính cách cậu cứ ngày một yếu ớt dần.
Tôi thở dài: “Bảo sao cậu thích Trương Ái Linh, hay mưa phùn nhẹ nhàng.”
Tiểu Ba không trả lời, tiếp tục kể.
Vương Kiêu Muội trông thấy vậy thì nhảy dựng lên. Cô kéo Tiểu Ba ra sau lưng, nói: “Anh khóc cái gì? Con mẹ nó bà đây không chịu được cảnh anh rơi nước mắt đâu!” Dứt lời liền tát bà mẹ kế lệch hẳn sang một bên.
Bà mẹ kế bị đứa ít tuổi hơn tát, nào có thể nhịn được? Bà ta mặt vẫn còn dấu tay bắt đầu chửi độc. Tiểu Ba biết, bà ta như thế vô hình trung lại như tiếp thêm năng lượng cho Vương Kiều Muội. Bà ta chửi càng độc, thì khả năng tấn công của Vương Kiều Muội càng cao. Không ngoài dự đoán, cơn tức của Vương Kiều Muội càng lúc càng dày thêm, rồi phát nổ trong nháy mắt, cô “xì” mạnh một cái rồi xắn tay áo túm tóc bà mẹ kế, cứ như đang chơi bỏng rổ, cứ đập “bang bang” đầu bà ta xuống ghê sô pha.
Lúc đó Tiểu Ba cũng không can ngăn, thậm chí trong thâm tâm cậu còn âm thầm sung sướng. Phải tầm phút sau, cậu ta thấy sướng đủ rồi, mới lấy tay khều khều Vương Kiều Muội hẵng đang chưa thỏa mãn mà bảo: “Chúng ta đi ăn đi, anh đói rồi.”
Vương Kiều Muội quệt mũi, nói thẳng vào mặt bà mẹ kế: “Bà nhìn cho rõ cái mặt con này đây, con này tên là Vương Kiều Muội, là bạn gái của anh ấy nhé.”
Chiều hôm đó, hai người vừa ra khỏi nhà thì bà mẹ kế báo cảnh sát, cả ba đều bị mời tới công an phường. Tiểu Ba kể, sau đó thì cha cậu đã mất một cái thẻ ngân hàng để giải quyết với bà mẹ kế, bà ta mới đồng ý không làm to chuyện. Còn Vương Kiều Muội và Tiểu Ba không lâu sau cũng được thả ra.
Tôi bảo: “Chắc là từ hôm đó trở đi bà mẹ kế cũng tránh mặt các cậu luôn nhỉ! Thế sau đó thì cậu và Vương Kiều Muội thế nào?”
“Khó khăn qua rồi lại về như cũ thôi!” Cậu ta cười ngốc.
Vương Kiều Muội lên công an phường như đi chợ, ra rồi lại như không. Nhưng cảm xúc của Tiểu Ba lại không được như trước, nên không nói lời nào. Vương Kiều Muội sốt ruột, hỏi: “Anh đói hả? Hay em dẫn anh đi ăn nhé, anh muốn ăn cái gì?”
Người Đông Bắc luôn phóng khoáng, cuối cùng thì Vương Kiều Muội không dùng dằng nữa, huých cậu ta một cái: “Anh đi ăn bữa miến xào gân bò với em! Không nói nhiều!”
Tiểu Ba bảo không biết lúc đó bị làm sao, mà lại cầm lấy tay Vương Kiều Muội: “Đi, ăn chứ!”
Cậu ta đột nhiên ngừng lại, nói một cách rất nghiêm túc, rằng (khi ấy) bỗng cảm thấy rất an toàn.
Tôi tổng kết hộ cậu ta: “Tình yêu của hai người khởi đầu đầy máu me thế hả.”
Cậu ta bảo: “Ừ, máu me thế đấy.”
Ngày hôm đó, là màn mở đầu cho mối tình khác thường của họ.
Lần đầu tiên họ cầm tay nhau, là lúc từ trụ sở công an phường đi ra sau khi đánh bà mẹ kế.
Lần đầu tiên hôn nhau, là lúc Vương Kiều Muội dạy Tiểu Ba bơi, thật ra là dìm người xuống nước, ép Tiểu Ba bị sặc, mà hoàn thành nụ hôn đầu đời dưới đáy nước.
Về đêm đầu tiên, Tiểu Ba xấu hổ kể lại, cậu ta thấy mình như một chú gà con đang nằm trên chiếc bánh xèo siêu lớn, cái cảm giác đó thật tuyệt vời, thật an toàn.
Tôi lại vỗ vỗ vai cậu ta: “Ừ, cậu thích là được rồi!”
Sau đó, tình cảm của bọn họ tiến triển rất nhanh. Vương Kiều Muội vẫn đối xử tốt với Tiểu Ba như trước kia. Hai người quyết định tham gia lễ cưới tập thể của các bạn cùng lớp.Tiểu Ba bảo lúc đưa ra quyết định ấy, Vương Kiều Muội hưng phấn đến mức bế cậu ta chạy quanh phòng, những giọt nước nơi khóe mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Tôi bảo hay quá, người yêu cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.
Cha Tiểu Ba lại mua thêm căn hộ khác, dọn căn hộ ba phòng kia để Tiểu Ba làm phòng cưới. Hôm ấy, Vương Kiều Muội sắp xếp lại đồ đạc trong căn phòng tân hôn của bọn họ. Cô khi đó vô cùng thích thú, làm gì cũng rất hào hứng.
Lúc cô vừa bắc ghế định quét trần nhà, thì bà mẹ kế đang nổi cơn tam bành dẫn hai gã đàn ông bặm trợn, đạp cửa xông thẳng vào trong.
Vương Kiều Muội thấy không ổn, liền đẩy Tiểu Ba ra phía sau, còn mình thì chắn đằng trước,chỉ thẳng mặt bà mẹ kế: “À má (Ái chà má ơi)! Lần trước ăn đòn còn chưa chừa sao?”
Hôm nay bà mẹ kế dẫn hội lên đây, tất nhiên sẽ không chịu yếu thế. Bà ta hoàn toàn không coi Vương Kiều Muội ra gì, chọc Tiểu Ba đứng đằng sau: “Cho dù hôm nay cha mày có đồng ý cho mày căn nhà này, nhưng tao nói cho mày biết, đừng có mà mơ, cái nhà này dù tao có phải đập nát cũng không để cho mày!”
Vừa nói dứt lời, một gã đằng sau đã quăng Vương Kiều Muội đang cầm chối xông lên sang một bên, ầm ĩ phá nát cả căn phòng, phá tan bộ mô hình người của Tiểu Ba và Vương Kiều Muội, đập nát chỗ đồ gia dụng họ chuẩn bị cho tân hôn.
Sau cùng, bà mẹ kế còn cười nhìn cái khung ảnh để đầu giường của Tiểu Ba. Tiểu Ba lo lắng , vội chạy lại che chắn thì đã muộn, “choang”, bà ta đã ném khung ảnh xuống đất, còn giẫm giẫm chân lên mấy lần.
“Mẹ!” Tiểu Ba kêu, cậu ta khi ấy ôm lấy khung ảnh mà hét liên tục, bởi đó là bức ảnh cuối cùng của cậu ta và mẹ, lúc cậu tròn tám tuổi.
Vương Kiều Muội trông thấy thế, phẫn nộ đến cùng cực, cô vừa chửi “x mẹ mày, tao liều chết với chúng mày!” vừa xông vào phòng bếp, cầm con dao thái rau sắc lẻm lao ra.
Hai gã đàn ông kia thấy thế liền sợ hãi trốn hết về đằng sau. Vương Kiều Muội ngã vào khoảng không, chân còn giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ, không khống chế nổi bản thân, đã cầm dao đâm vào cánh tay bà mẹ kế, máu tươi bắn đầy tường. Bà ta đau gào thảm thiết, hai gã kia đã không thấy tăm hơi.
Tiểu Ba vội vàng gọi 120[4], sau khi kể lại tình huống, cả 110[5] và 120 đều tới cùng một lúc. 120 đón bà mẹ kế đi, mà 110 thì tới đưa cậu ta và Vương Kiều Muội.
Lần thứ hai ngồi trên xe cảnh sát, cả hai không ai nói câu nào, chỉ nắm chặt lấy tay đối phương. Tay Tiểu Ba vẫn cứ run suốt, Vương Kiều Muội lại lấy cái tay kia phủ lên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, vỗ về mãi.
Sau đó, cha Tiểu Ba đã tìm người chạy chọt mãi, còn mất bao nhiêu tiền, cuối cùng cũng chạy được cho Tiểu Ba. Còn Vương Kiều Muội dù không cố ý hành hung người khác, nhưng vì bà mẹ kế bị thương tương đối nặng, nên tòa xử cô hai năm.
Ngày tuyên án, Tiểu Ba ở phía dưới khóc không ngừng. Vương Kiều Muội tay đeo còng tay đứng giữa tòa mà hét về phía cậu ta: “Anh khóc cái gì? Con mẹ nó bà đây không chịu được cảnh anh rơi nước mắt đâu! Đừng khóc nữa! Bây giờ em không qua lau nước mắt cho anh được nữa đâu!”
Tôi nghe mà khó chịu thay, thở dài một tiếng. Trên khuôn mặt Tiểu Ba hiện giờ cũng đầy thương tâm.
“Thế? Cô ấy biết chuyện cậu bị ung thư chứ?”
Tiểu Ba nghe tôi hỏi, bẻn ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh: “Tôi được chấn đoán chính xác bệnh tình xong thì nói với Vương Kiều Muội đầu tiên, tôi cảm thấy, chỉ có cô ấy mới khiến tôi an tâm, mới cho tôi thêm sức mạnh để sống tiếp.”
Lúc Vương Kiều Muội biết tin, đã đập vỡ cả vách thủy tinh của phòng thăm gặp, làm quản giáo lo lắng, phải vội đưa cô đi.
Sau này, Vương Kiều Muội liên tục viết thư cho cậu ta, bảo cậu không phải sợ, nếu không chữa khỏi, cô sẽ đi cùng cậu.
Tiểu Ba lấy từ trong ngăn kéo ra một tập thư rất dày, cười bảo, họ về sau toàn trao đổi qua thư từ, bởi mỗi lần gặp là cả hai còn khó chịu hơn cả cái chết.
Tôi hỏi, thế giờ thì sao? Vương Kiều Muội đã mãn hạn chưa?
Cậu ta vui sướng gật đầu, bảo rằng ngày mai Vương Kiều Muội sẽ tới thăm.
Nói rồi, cậu ta lại lo lắng sờ sờ đầu.
Tôi vỗ vai cậu ta, bảo: “Cậu yên tâm, cứ để đó cho tôi, giờ tôi đi mua cho cậu ngay đây, trước kia tóc cậu thế nào? Ngắn hay là ngang vai? Anh sẽ đáp ứng hết!”
Cậu ta cười bảo, chỉ cần bộ tóc giả bình thường là được rồi, Vương Kiều Muội nhà cậu sẽ không ruồng rẫy.
5
Hôm sau, tôi vào viện từ sớm, Tiểu Ba đã tắm rửa xong hết rồi, tôi nhanh chóng giúp cậu ta sửa sang lại.
Cậu ta cứ bắt tôi phải đứng canh bên cửa sổ, bảo tôi để ý xem Vương Kiều Muội đến chưa, cậu ta phải chuẩn bị tinh thần trước.
Rồi cậu ta lại lo lắng hỏi tôi: “Có khi nào anh không nhận ra cô ấy không?”
Tôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ: “Cậu yên tâm, chắc chắn là tôi có thể nhận ra Vương Kiều Muội ngay giữa hàng đống người, cô ấy nổi bật thế kia mà.”
Cậu ta trừng tôi một cái, giả vờ tức giận quay đi.
Đột nhiên có một người xuất hiện trong tầm mắt, tôi gần như không chút nghi ngờ, vội báo tin: “Đến, đến rồi, chắc chắn là cô ấy!”
Tiểu Ba vội sửa sang lại chỗ quần áo vốn đã quá nghiêm chỉnh rồi, ánh mắt đầy trông mong hướng về phía cửa phòng bệnh. Để phối hợp với cậu ta, bà lão giường bên cũng cầm quyển sách của Trương Ái Linh, đeo kính lão giả vờ đọc sách. Chắc bà ấy thấy như vậy sẽ khiến đằng cấp của phòng bệnh được nâng cao hơn một chút.
Tin báo đã lâu, mà mãi vẫn chưa thấy Vương Kiều Muội đi vào. Tiểu Ba hỏi tôi có phải đã nhìn nhầm người không. Tôi bảo: “Dù có trong bóng tối tôi cũng nhận ra cô ấy. Để tôi ra xem thế nào.”
Kết quả là tôi vừa mới ra ngoài thì bị đụng một cái rõ mạnh, một giọng nói vùng Đông Bắc quát trả về phía tôi: “Anh mù hả!”
Nghe được giọng nói ấy, tôi không thể kiềm chế nổi niềm vui sướng, quả nhiên là Vương Kiều Muội mà! Chỉ có điều gầy hơn, và đen hơn trong ảnh một chút.
Tôi bảo: “Cô mau vào đi, hoàng tử của cô chả đợi đến rụng hết cả tóc rồi kia kìa!”
Vương Kiểu Muội nói: “Anh quen anh ấy sao? À má (Ái chà má ơi)! Ở đây anh ấy nổi tiếng vậy hả? Anh mau lại đây nhìn xem, trông tôi có được không?”
Tôi bảo được, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, tôi ngoắc ngoắc cô: “Này là mùi gì thế?”
Cô cười, bảo nãy ở cổng có ăn cái bánh xèo, bị ám mùi. Nào có chuẩn bị kĩ càng như thế kia! Nói xong liền quay vào phòng bệnh.
Tôi hơi ngạc nhiên, tự hỏi: Cô gái ấy học thiết kế thời trang đó sao?
Trong phòng bệnh có tiếng hô thất thanh, tôi vội chạy vào. Chỉ thấy Vương Kiều Muội bỗng bế Tiểu Ba lên theo kiểu công chúa, cái ôm này không chút vướng bận, bộ tóc giả của Tiểu Ba lặng lẽ rơi xuống đất. Vương Kiều Muội trông thấy vậy còn cười to: “Làm cái gì đấy, anh với em mà còn phải lịch sự thế nữa hả!”
Tiểu Ba cũng cười, đó là nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy.
Bỏ qua việc trong phòng toàn mùi bánh xèo thì, cái kết cũng tính là viên mãn.
6
Ba tháng sau, Tiểu Ba xuất viện một cách thuận lợi, khối u của cậu ta đã được khống chế rất tốt. Trước hôn lễ cậu ta có gửi tôi thiếp mời, còn gọi điện mời tôi phải tới.
Hôm diễn ra lễ cưới, theo như sắp đặt từ trước đó, tôi đích thân lái xe tới đón Vương Kiều Muội, vừa vào tới phòng khách liền trông thấy bức “ảnh cưới phá cách” kia được treo trang trọng giữa bức tường.
Trong cái hội trường cũ kỹ nơi ngôi trường ấy, Vương Kiều Muội cười hồn hậu, mà Tiểu Ba trong lòng cô lại đầy sợ hãi, xung quanh họ là khán giả chứng nhân cho tình yêu, và đằng sau là chiếc màn sân khấu đỏ tươi mãi chẳng phai màu.
---------------
[1] (1952 – 1997) Một tác giả người Trung Quốc, được coi là một nhà cách tân quan trọng của văn học Trung Quốc cuối thế kỷ 20. Hầu hết các tiểu thuyết của ông là sự chế giễu, châm biếm sâu cay những biến động xã hội và lịch sử xảy ra ở Trung Quốc đương thời.
[2] Nguyên văn lời tác giả là “lốp xe Michelin” – tên một hãng chuyên sản xuất lốp xe nổi tiếng, ý chỉ vòng eo to, tròn, dày. Người dịch lựa chọn cụm từ khác với ý nghĩa tương tự nhưng thuần Việt hơn, là “vòng eo bánh mì”.
[3] Hoa loa kèn
[4] Số điện thoại cấp cứu y tế bên Trung Quốc.
[5] Số điện thoại của lực lượng cảnh sát phản ứng nhanh bên Trung Quốc.

Tình yêu là một loại dinh dưỡng diệu kỳNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ