Chap 23: Sự Thật

8.5K 199 10
                                    

Ta được đưa tới căn phòng của Tế Văn. Cả hai chúng ta đều không có người thân hay trưởng bối, vì vậy Ninh Thái Vương và Vũ Đế Liên sẽ giúp chúng ta. Thảm đỏ dẫn tới đại đường, đồng tâm kết ở giữa ngực Tế Văn như bông hoa màu máu, rất đỏ, rất đỏ. Mùi trà thơm dịu, mùi bánh nếp thơm lừng, có tiếng cười khúc khích, cả cái nhếch môi của Vũ Đế Liên cũng làm ta hoang mang.

Tế Văn nắm chặt tay ta, bàn tay bất giác có chút đau đớn.

Nhất bái thiên địa...

Nhị bái cao đường...

Đôi giày gấm màu vàng chói mắt, áo bào màu vàng thêu hình rồng uốn lượn... Bởi vì khăn hỉ che phủ, ta không thể nhìn rõ được khuôn mặt của chàng.

Phu thê giao bái...

Ta quay người đối diện với Tế Văn, hắn cầm một đầu dây, áo hỉ màu đỏ của hắn, đôi giày gấm thêu hoa...hắn là tướng công của ta, từ bây giờ!

Bỗng nghe một tiếng "choang" thật lớn, ta thấy chiếc áo bào dính máu đỏ của chàng đi ra đến cửa chợt dừng lại. Ta đứng thẳng người, theo sau Tế Văn ra kiệu hoa.

Đã không còn giống như năm xưa, chàng dùng thuốc độc hại chết hoàng huynh rồi đem quân đánh triều đình, cướp ta về. Đã qua rồi cái tuổi xuân năm ấy, trải qua ba năm đau khổ, ta đã hai mươi hai tuổi xuân.

Bước lên kiệu hoa, xe ngựa lộc cộc rời đi, ta vén khăn phủ đầu, đưa ngón tay lau dòng lệ nóng đang chảy xuống. Ra khỏi cổng thành, ta vội quay người, vén mành đỏ nhìn ra sau.

Ninh Thái Vương, vĩnh biệt...

Kinh Bắc, vĩnh biệt....

___________________________________

Ninh Thái Vương đứng trên thành cao dõi theo chiếc kiệu hoa đang từ từ khuất xa.

"Chàng hối hận rồi có phải không? Vương? Chàng không nỡ phải không?"

Ninh Thái Vương im lặng nhìn về phía trước.

Ta hối hận hay không? Có hối hận nhìn nàng theo người khác hay không?

"Trẫm không hối hận, trẫm không hề hối hận..."

Ninh Thái Vương trầm giọng nói, ánh mất cố gắng tìm kiếm bóng dáng chiếc kiệu hoa màu đỏ.

"Nàng có thấy họ đi về hướng nào không? Tại sao ta tìm không thấy nữa?"

Vũ Đế Liên sợ hãi nắm lấy tay chàng, hai mắt đẫm lệ.

"Vương, chàng đừng như vậy, chàng nói không hối hận cơ mà? Đừng tìm nàng ấy nữa, chúng ta trở về thôi..."

Ninh Thái Vương im lặng nhìn hoa đào nở đỏ rực khắp nơi. Chàng nắm chặt chiếc trâm trong tay, xoay người lại.

Chúng ta về sau đừng nên có quan hệ gì nữa...

Câu nói ấy cùng nụ cười hân hoan của nàng khi đó vẫn cứ ám ảnh chàng mãi. Nàng ấy vui vẻ vì được rời xa ta ư? Nhưng nếu nàng ấy không đi, sau này độc trong người ta tái phát, nàng ấy phải nương tựa vào ai đây?

"Tại sao nàng lại nói chuyện nàng có thai? Nếu như nàng ấy hận ta, sau này không trở về đây nữa thì sao?"

Vũ Đế Liên sững người, nàng ta bước theo Ninh Thái Vương một cách loạng choạng:

Trọn Kiếp YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ