Nguồn: DDLQĐ
Edit: diep diep
Chuyến đi biển mùa hè lần này để lại trong tôi quá nhiều kỷ niệm không bao giờ quên. Trở lại với Hà Nội vội vã và ồn ã, tôi lại thấy có chút hụt hẫng.
Gạt đi gạt lại danh bạ trong điện thoại, nhìn quanh chỉ có số của bố mẹ, anh trai, số nhà Lan, số của Tuấn và đương nhiên, số của anh. Lúc anh lưu số vào điện thoại cho tôi chỉ để cái tên vô cùng tầm thường: Anh Hiếu. Nhưng tôi lại không muốn để tên anh bình thường như thế. Nghĩ mãi vẫn không biết nên đặt là gì, "My love" thì quá phổ biến. dường như chẳng có từ ngữ nào đủ để miêu tả vị trí đặc biệt của anh trong trái tim tôi. Cuối cùng, tôi xóa bỏ chữ "Hiếu" đi, chỉ để lại một chữ "Anh". Đúng vậy, đối với tôi, anh mãi mãi là anh, là một điều gì đó không thể thay thế được!
Tôi cứ đờ đẫn ngồi nhìn chữ "Anh" cùng dãy số quen thuộc ấy cho tới khi Lan phi thẳng vào phòng, khi ấy tôi mới tỉnh người lại. Con bé này, chưa thấy mặt đã thấy tiếng, cô ấy vừa chạy vừa hét lên: "Có điểm rồi, Ly ơi, có điểm rồi!"
Trong khi Lan còn đang run rẩy vì được trọn vẹn mười điểm môn tiếng Anh, thì trái tim tôi lại đập thình thịch bởi sáu điểm môn Vật Lý của mình. Tôi lập tức nhắn tin cho anh.
Thời gian đó, tôi không hay gọi mà chỉ toàn nhắn tin cho anh, còn người gọi lại thường là anh. Nguyên nhân rất đơn giản, tuy bố mẹ đồng ý cho tôi sử dụng điện thoại di động, nhưng chỉ giới hạn nạp thẻ năm mươi ngàn một tháng, điện thoại sử dụng đúng mục đích liên lạc khi cần thiết chứ không phải để lên mạng hay tán gẫu với bạn bè. Nhưng tin nhắn cũng có cái hay của nó, ta có thể dễ dàng nói ra những điều mà mình khó mở lời khi gặp mặt trực tiếp. Anh làm thiết kế đồ họa, lúc tập trung làm việc thường sẽ không đọc tin nhắn, nhưng bất cứ khi nào đọc được, anh sẽ nhắn lại cho tôi, dù cho đôi lúc, nội dung tin nhắn chỉ có một câu: "Thế à!"
Hôm nay cũng vậy, tôi nhắn tin cho anh nhưng một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì. Tôi lại nghĩ đến lời hứa với Tuấn trước kia, nhớ đến ước hẹn giữa Lan và Tuấn. tôi rất muốn gọi cho Tuấn để nói cho cậu ấy biết cả tôi và Lan đều đã được vào trường mà mình mong muốn, nói cho cậu ấy biết Lan đã được mười điểm môn tiếng Anh, cũng để hỏi xem cậu ấy thế nào, có được mười điểm như đã hứa với Lan hay không. Nhưng tôi lại do dự.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, tôi chạy sang nhà Lan, đưa cho cô ấy số điện thoại của Tuấn, thậm chí còn đưa cả điện thoại của mình để cô ấy gọi. Nhưng Lan không chịu. Mặc dù ngoài miệng cô ấy cứ nói rằng ai mà thèm nhớ cái lời hẹn nhảm nhí đó, nhưng tôi biết, cô ấy rất quan tâm, rất để ý. Có lẽ Lan sợ, còn cụ thể sợ điều gì thì tôi không biết. Tôi đành đặt tờ giấy mà Tuấn ghi lại số điện thoại đặt lên mặt bàn của Lan rồi ra về.
Tối hôm đó Hiếu mới liên lạc lại với tôi. Lần này anh không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện: "Cô bé, nói đi, anh nghe đây!" Tôi ngơ ngẩn cả người, một phần vì giọng nói trầm ấm mà dịu dàng của anh, một phần vì không biết anh muốn nghe mình nói điều gì.
"Em đã nhắn tin rõ ràng cho anh rồi còn gì! Em được tổng điểm là năm mươi hai nhé, mười điểm Toán, chín điểm Văn đấy! Quan trọng là môn Vật Lý em được sáu điểm cơ, anh còn muốn nghe gì nữa..."

BẠN ĐANG ĐỌC
Chờ em mười tám-Celia Nguyễn
RomansaNăm mười lăm tuổi, tôi giới thiệu với bạn bè mình: "Anh ấy là bạn của anh trai tớ". Năm mười bảy tuổi, tôi giới thiệu với bạn bè mình: "Anh ấy là anh trai của tớ. Đúng vậy, tớ có hai người anh trai." Năm hai mươi tuổi, tôi đã có thể hét to lên với...