Chương 12

1.5K 87 5
                                    

Ta cũng nên rời đi. Lời này không bị bất luận thứ gì cách trở, thông qua không khí truyền vào trong tai Tôn Hoàng, hóa thành trùng kích cường lực xông vào trong đầu Tôn Hoàng, làm cho tư duy của Tôn Hoàng có một chỗ trống trong nháy mắt, chỉ có những lời này đang quanh quẩn không ngừng.

Còn không chờ Tôn Hoàng làm ra phản ứng, Đế khép lại sách, thanh âm sách hợp lại, giống như tiếng chuông, làm cho Tôn Hoàng lấy lại tinh thần, hắn mới nhớ tới, vừa rồi trang sách Đế lật trên tay đã là một tờ cuối cùng, một tờ kết thúc.

"Trong khoảng thời gian này đa tạ sự chiếu cố của các ngươi, ta cũng quấy rầy đã lâu, nên rời đi." Đế lễ độ nói ra ngôn từ ly biệt, khách khí xa lánh, giống như lần đầu gặp mặt.

"Đế," Tôn Hoàng rốt cục nhịn không được mở miệng, trong lòng rất hoang mang, rời đi, Đế muốn rời đi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Đế sẽ rời đi, không, không được, "Nói cái gì quấy rầy," Tôn Hoàng muốn cười, nhưng tươi cười kia rất gượng ép, làm cho người ta có thể thấy được sự hoảng loạn trong tâm hắn, "Ngươi muốn nán lại chỗ này bao lâu cũng được." Cả đời, vĩnh viễn là tốt nhất.

Đế không nói chuyện, đem sách để trên án kỷ.

"Có phải ngươi có chỗ nào không hài lòng hay không? Hay là có người làm ngươi mất hứng?" Vì sao Đế lại đột nhiên đề xuất rời đi.

"Không có." Những thứ không quan tâm, tại sao phải hài lòng hay không, người không cần, như thế nào có thể làm cho y mất hứng.

Tôn Hoàng trầm mặc, rất nôn nóng, hắn không biết giữ Đế lại như thế nào.

"Lạp Pháp đại nhân," Bộ dáng Thần Tọa rõ ràng như vậy, Julian như thế nào không rõ Thần Tọa không muốn để cho vị Lạp Pháp đại nhân này rời đi, Lạp Pháp đại nhân rời đi hay không, đối với Ngũ Mang Tinh, đối với Eden mà nói căn bản không phải là chuyện trọng yếu gì, nhưng hắn rất sợ một việc, lấy sự không quan tâm của Thần Tọa đối Eden, sự để ý đối Lạp Pháp đại nhân, hắn rất sợ Thần Tọa sẽ cùng Lạp Pháp đại nhân rời đi, đây mới là sự tình nghiêm trọng nhất, tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, "Lần này các đại thành chủ đến, nguyên nhân đa số là bởi vì ngài, bọn họ đều thỉnh cầu được gặp ngài." Julian làm ra hành động giữ lại.

Tôn Hoàng bắt đầu cảm giác được có thuộc hạ thật sự là một chuyện không tồi, ít nhất có thể vì ngươi phân ưu.

"Ta không có lý do đáp ứng." Đế cự tuyệt không chút lưu tình, tươi cười kia vẫn là mang theo thương xót như vậy, nhưng lại lộ ra một cỗ hương vị lạnh lùng.

Julian bị nghẹn một chút. Đế vẫn biểu hiện lễ độ, làm cho Julian cho rằng Đế là một người dễ giao tiếp, nhưng, trên thực tế không phải như vậy.

"Bọn họ mang theo kính ý đối với Lạp Pháp đại nhân mà đến, xin Lạp Pháp đại nhân cho bọn họ một cơ hội." Julian tiếp tục khuyên bảo.

"Không có quan hệ gì với ta." Lời nói của Đế lần này càng thêm lạnh lùng.

Julian không biết nói gì nữa, đối với một người lạnh lùng như thế, vô luận là lý do gì đều không thể đả động hắn, Julian xác nhận, vị Lạp Pháp đại nhân này cùng Thần Tọa là một loại người, người đối với bất cứ cái gì cũng không quan tâm. Người khống chế đều là loại người như vậy sao? Trong tâm bỗng nhiên dâng lên bi ai, rõ ràng bản thân không phải loại người quan tâm sự tồn vong của thế giới này, rõ ràng không có ý nghĩ cứu trợ mọi người, rõ ràng bản thân cũng là một người lãnh khốc, thế nhưng vẫn cảm giác được bi ai. Người khống chế cao cao tại thượng, có được quyền năng cứu thế, vì sao đều lạnh lùng như thế, đối thế giới không chút động lòng.

Ám Dạ Quân VươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ