2514 - 2596

1.2K 5 0
                                    

Chương 2514-2516

Nguồn: Metruyen.com

Nội dung thu gọn


Chương 2514: Thật sự đã điều tra ra vấn đề rồi


- Ông ta không nói khấu trừ khoản ngân sách của bộ tài chính, chỉ nói bộ tài chính không có tiền...v...v...Còn nói chuyện của trại dân Hồng Cốc không thể vội, một lúc rút sáu mươi triệu nhân dân tệ này thì cũng không biết đặt ở đâu.

Kỳ thật tôi đã nghe ngóng được, ông ta đã chuyển cho địa phương khác ít nhất là hai mươi triệu nhân dân tệ. Tôi nói vơí ông ta đây là tiền nào việc nấy, bộ tài chính và lãnh đạo trong tỉnh coi rất chặt.

Hưống chi, bên chúng ta nói dùng tiền là phải dùng tiền. Nếu chuyển đi rồi sợ đến lúc cần tiền thì lập tức không chuyển về kịp.

Anh có biết ông ta nói thế nào không, ý kia hình như là nói, có tiền thì trợ giúp Phong Châu, lá lành đùm lá rách, chẳng lẽ chuyển chút tiền dùng trong thành phố, Ngọc Xuân Phong cậu còn nói này nói nọ sao.

Người ta chỉ là tạm thời mượn, lại không phải là không trả, thật là tức chết mất.
Ngọc Xuân Phong hừ nói.

-Việc này chiều mai thành ủy sẽ mở hội nghị thành ủy. Cậu về trước tổng kết chi tiết việc của trại dân Hồng Cốc để phát một phần tài liệu cho từng ủy viên. 

Ở trong hội nghị tôi có thể đường đường chính chính hỏi việc này. Đây là khoản riêng, cậu muốn vay cũng được nhưng phải trả đúng thời hạn.

Chuyện này hội nghị thành ủy sẽ ghi chép lại không lo Khổng Đoan không trả.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, biết được hôm đó Khổng Đoan sẽ rất nở mày nở mặt, đương nhiên trong lòng rất khó chịu.

Thằng này giở chút kỹ xảo ra không phải là muốn kéo dài tiến độ của trại dân Hồng Cốc sao. Nếu nói Khổng Đoan muốn làm trại dân Hồng Cốc mục nát là điều không thể. Dù sao đối với Khổng Đoan, trại dân Hồng Cốc có thể cải thiện, bộ mặt của Chủ tịch thành phố cũng sang rọi

Tuy nhiên buổi chiều hôm sau, Mễ Nguyệt nét mặt lại xanh đét vội vàng vào văn phòng của Diệp Phàm.

-Sao vậy. Có phải tối qua không ngủ được không. Tôi đã sớm nói với cô không có gì phải lo lắng cả. Họ muốn điều tra thì cứ để cho họ điều tra, chỉ cần chúng ta hành sự chân chính là ổn rồi.
Diệp Phàm đứng dậy ra hiệu Mễ Nguyệt ngồi xuống ghế salon, vừa pha trà vừa an ủi Mễ Nguyệt.

-Bí thư Diệp, anh phạt tôi đi.
Mễ Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt đều đã đỏ sọng rồi.

-Đã xảy ra chuyện gì? Đùng nóng vội, uống ngụm nước trà rồi từ từ nói.
Diệp Phàm trong lòng kinh ngạc, vội vàng hỏi.

-Bí thư Diệp giao nhiệm vụ cải tạo phố Tân Long cho tôi, đấy là Bí thư Diệp đã để mắt đến Mễ Nguyệt tôi. Nhưng tôi đã làm sơ suất một vài thứ trong đó rồi.
Mễ Nguyệt nói

-Sơ suất một vài chỗ là điều thông thường mà, cải tạo một công trình lớn như vậy, vấn đề từ các phương diện nhất định rất nhiều. Con người mà, làm việc không thể chu đáo tất cả các mặt có phải không? Chỉ cần chủ thể không có sai sót nào, xảy ra một vài sơ suất nhỏ cũng hoàn toàn bình thường. Cô không nên quá lo lắng, để xem chúng ta có thể giải quyết được chuyện nhỏ này không.
Diệp Phàm khuyên nhủ.

-Là một người họ hàng của tôi. Anh ấy tên Mễ Dũng, là anh họ cách đời với tôi, đảm nhiệm chức Phó phòng của phòng quản lý kiến trúc bộ xây dựng thành phố.

Bình thường Mễ Dũng biểu hiện rất tốt. Là người sống quy tắc quy củ. Danh tiếng ở Cục xây dựng cũng tương đối tốt. Nghiệp vụ, năng lực cũng rất vững. Rất nhiều năm rồi vẫn chưa để xảy ra chuyện gì.

Sau đó anh ta nghe nói tôi đảm nhiệm hạng mục cải tạo phố Tân Long, cho nên nhất quyết tìm tôi đòi ra nhập đội nhập đội ngũ của chúng tôi.

Lúc mới bắt đầu tôi còn lo có người nói tôi tín nhiệm người thân v..v, cho nên nhất quyết không đáp ứng anh ấy. Sau khi về nhà mẹ tôi lải nhải mãi, hơn nữa tôi cũng đã âm thầm điều tra anh ấy, cảm thấy cũng được.

Cho nên mượn anh tấy từ Cục xây dựng thành phố để gia nhập vào tổ công tác chịu trách nhiệm phụ trách công tác kiến thiết quản lý chất lượng.

Mấy tháng liên tiếp anh ấy đều thể hiện rất tốt. Hơn nữa tôi cũng luôn dặn dò anh ấy giữ mồm giữ miệng, thu tay mình.

Bởi vì giám sát chất lượng rất quan trọng Hơn nữa công việc này hoa hồng lại không phải ít. Các cán bộ bao công đầu hiện nay nhìn thấy anh ấy làm việc này đều nịnh nọt

Rủ anh ấy đi nhậu nhẹt,, muốn mỹ nhân tặng mỹ nhân, muốn gì tặng nấy. Cho nên tôi thường xuyên theo dõi anh ấy.

Nào ngờ nhân viên phòng kiểm toán xuống điều tra.Tra đến anh ấy lại xảy ra chuyện. Bí thư Diệp, anh phạt tôi đi. Công việc của tôi cũng không làm tốt.
Mễ Nguyệt nói đôi mắt càng đỏ hơn, trong mắt cũng đã ngấn lệ rồi.

-Đừng nóng vội, nói rõ việc này một chút.
Diệp Phàm vẫn cố gắng hết sức duy trì bình tĩnh an ủi.

-Chính là phương diện hai cửa chính của Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy xảy ra vấn đề.
Mễ Nguyệt nói, mặt đỏ bừng lên.

-Xảy ra vấn đề về chất lượng à?
Diệp Phàm kinh ngạc, vội vàng hỏi. Vấn đề cửa chính này có lẽ là vấn đề về mặt cửa, xảy ra vấn đề về chất lượng, vậy là vấn đề lớn rồi.

Đến lúc đó không cần nói đến chuyện khác, chỉ riêng chỉ trích của Khổng Đoan và Xa Quân hai người họ cũng đủ khiến Diệp Phàm không ngẩng đầu lên được.

-Không phải vấn đề chất lượng, là vấn đề về vật liệu.
Mễ Nguyệt vội nói.

-Ừ, cô nói tiếp đi.
Diệp Phàm trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

-Vốn tính hai cửa chính đềutrạm bằng đá cẩm thạch có hoa văn màu đỏ, việc này tôi cũng đã hỏi qua Chủ tịch thành phố, lúc đó hai vị lãnh đạo các anh đều đồng ý.

Còn nói màu đỏ đại biểu cho Đảng của chúng ta và quốc gia vui mừng hướng tới sự hưng thịnh đến muôn nhà. Hơn nữa màu đỏ còn đại biểu cho rất nhiều những chiến sĩ chúng ta đã đổ mồ hôi xương máu cho cuộc chiến tranh niên lưu truyền lại. Mồ hôi xương máu này tạo thành dòng chảy sông Trường Giang và Hoàng Hà chảy không ngừng nghỉ. Kết thành sự trang nghiêm cờ đỏ năm sao vàng, kiêu ngạo trong bầu trời xanh thẳm của thế giới.

Cho nên chon màu nền lại là đá cẩm thạchmàu xanh đậm đậm. Vì vấn đề mặt cửa, hơn nữa còn có mấy pho tượng đá đầu sư tử phải đồng bộ.

Cho nên khi quy hoạch yêu cầu chúng ta phải chọn loại vật liệu tốt, hoa văn đẹp, chất liệu đá cẩm thạch là loại đá hạng ưu.
Mễ Nguyệt nói đến đây xem ra mệt rồi, dừng một lúc lấy tách trà lên uống.

-Có phải vật liệu không phải là loại tốt nhất mà dùng loại thứ phẩm phải không?
Diệp Phàm đoán được đại khái, nếu thật sự là như vậy thì mức độ chênh lệch giá trong đó là rất lớn.

-Đúng vậy, lúc đầu trong tài liệu quy hoạch đã có người đề cập qua. Nói là khi chọn mua đá cẩm thạch, phải cẩn thận chọn đá cẩm thạch, đá hoa cương màu đỏ, màu nâu

Nếu sử dụng, diện tích tốt nhất phải hơn 40 m2. Cố gắng hết sức không mua loại đá cẩm thạch ‘lưu động than vị’, bởi vì trong đó có rất nhiều loại đá cẩm thạch nhuộm màu.

Loại đá cẩm thach giả này, về vấn đề vệ sinh an toàn của nước sơn và các mặt khác đều có vấn đề, đúng là hàng giả.
Mễ Nguyệt nói đến đây Diệp Phàm nói,
-Nếu vô ý mua phải hàng giả thì đổi là được rồi, đừng lo lắng, sẽ có cách giải quyết.

-Không phải là hàng giả.
Mễ Nguyệt lắc đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
-Chất lượng của loại đá cẩm thạch kia là loại ưu, loại một và đủ ba bậc phẩm chất.

Loại đá cẩm thạch hạng ưu chúng ta cần chệnh lệch 1000 khối 1m2 so với đá đạt tiêu chuẩn đạt.


Chệnh lệch với đá hạng một vào khoảng 500 khối 1m2. Mà người họ hàng kia của tôi bị tiền làm cho mê muội lương tâm, dùng loại đá thứ cấp.

Những loại đá thứ cấp này về độ cứng, độ bóng chênh lệch rất ít so với loại đá hạng ưu, chuyên gia không cẩn thận hay không thạo nghề sẽ nhìn không ra lỗ hổng trong đó.

-Không phải nói chỉ có ba loại cấp bậc hay sao? Taị sao lại xuất hiện một loại thứ cấp nữa?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.

-Kỳ thật đây là tự các nhân sĩ ngành sản xuất tự gọi như vậy, loại đá hạng ưu thứ thực ra rất khó phân biệt với đá hạng ưu nhưng tốt hơn so với đá hạng 1. Mức chênh lệch 1m2 chỉ khoảng 150 khối.
Mễ Nguyệt nói.

-Tính tổng bình phương m2 của hai cửa chính là bao nhiêu? Diệp Phàm hỏi.

-Hơn 200m2.
Mễ Nguyệt đáp.

-200m2, quái, tính 1m2 là 150 khối, tiền cho một khối không quá ba mươi nghìn nhân dân tệ, mưu mẹo trong chuyện này dường như cũng không lớn mà. Trong một công trình đáng giá cả trăm triệu thì người họ hàng của cô gan cũng quá nhỏ rồi? Muốn gian thì gian lớn một chút, gì mà gian có ba mươi ngàn nhân dân tệ đã té ngựa rồi. Có phải là tính nhầm không.
Diệp Phàm có chút nghi hoặc nói.

-Bí thư Diệp, anh đừng châm chọc tôi nữa, tôi thực sự xấu hổ vô cùng.
Mễ Nguyệt thốt lên.

-Không phải là châm chọc, Mễ Nguyệt, cô nghĩ một chút đi, trong chuyện này có phải có vấn đề hay không?
Diệp Phàm với vẻ mặt nghiêm chỉnh.

- Vấn đề, có vấn đề gì. Việc này rõ ràng người họ hàng của tôi còn chút lương tâm. Cho dù chỉ có ba nghìn thôi cũng đủ ngồi mấy năm tù rồi.
Mễ Nguyệt có chút không hiểu.

-Nhân viên phòng kiểm toán có thái độ thế nào?
Diệp Phàm hỏi.

-Dư Thính Trường nói phải nghiêm túc tra xét. Hơn nữa phải lên báo bồi thường ở tỉnh. Phải làm gương, phải đảm bảo chất lượng công trình đồng đều vv..Dù sao cũng nói rất nghiêm khắc...
Mễ Nguyệt nói.

-Bọn họ tìm được chứng cứ xác thực không?
Diệp Phàm hỏi.

- Chứng cứ đều bị họ lấy đi rồi. Hơn nữa bọn họ còn rất nhanh nhẹn,lập tức sai nhân viên kiểm toán bên đại lý. Người ta đã lấy được chứng cứ ban đầu.
Mễ Nguyệt sắc mặt có chút uể oải.

-Mễ Dũng đã bị bắt chưa?
Diêp Phàm hỏi.

-Vẫn chưa có hành động gì? Có lẽ còn có vài thủ tục chưa làm xong.
Mễ Nguyệt nói.


-Haha, bọn họ không phải là chưa làm xong các trình tự mà là đợi chúng ta mời bọn họ dùng cơm.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười.

-Dùng cơm...
Mễ Nguyệt lẩm bẩm hai chữ này, mí mắt tự nhiên giật giật, ấp úng nói,
-Chẳng lẽ họ cũng muốn mò lợi ích, cái này quá rõ ràng rồi. Tôi thấy Phó giám đốc sở Từ kia nói vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu liền giở giọng giải quyết việc chung. Dường như không giống như đang chờ lợi ích.

-Càng nghiêm khắc chẳng phải côcàng phải đi ‘luận bàn’ với bọn họ hay sao.
Diệp Phàm châm chọc nói.

-Vậy chuyện này?
Mễ Nguyệt nhìn Diệp Phàm.

-Cô gọi Mễ Dũng tới đây, tôi hỏi cậu ta.
Diệp Phàm mặt nghiêm nghị hừ nói.

-Cậu ta bị dọa phát khiếp rồi, xin nghỉ trốn ở nhà. Nếu không tối tôi dẫn cậu ta đến.
Mễ Nguyệt hỏi.

-Được.
Diệp Phàm gật đầu, miệng mang theo một nụ cười lạnh.

Tuy nhiên khi dùng cơm tối Mễ Nguyệt gọi điện thoại đến nói không tài nào tìm thấy Mễ Dũng, Mễ Nguyệt suýt chút nữa khóc.

-Đừng nóng vội, cô nghĩ kỹ xem Mễ Dũng thích nhất đi đâu hay có khả năng đi đến chỗ nào.
Diệp Phàm an ủi nói.

-Cậu ta không phải nghĩ không thông đấy chứ?
Mễ Nguyệt nói.

-Chết tử tế không bằng ỷ lại mà sống, đồng chí chỉ ham món tiền nhỏ này vốn không cứng cỏi như vậy đâu, chắc sẽ không nghĩ quẩn đâu.
Diệp Phàm mở lời kêu ba người Lý Cường phân chia ra đi tìm. Hai giờ sau Lý Cường gọi điện thoại tới nói là tìm thấy Mễ Dũng trên cầu lớn.

Mễ Dũng vẻ mặt ngượng ngùng, thằng này cúi đầu xuống,

-Chỉ vì ba chục ngàn nhân dân tệ?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Mễ Dũng trước, khoảng sau hai phút sau Diệp Phàm đột nhiên dùng hóa âm mê thuật tấn công tới.

-Không phải!
Mễ Dũng lắc đầu.

-Không phải thì là cái gì?
Diệp Phàm nhanh truy hỏi.

-Bọn họ lúc đó nói chỉ là khoản tiền nhỏ. Hơn nữa tăng số lượng trong hóa đơn lên căn bản sẽ không điều tra ra.
Mễ Dũng nói, tuy nhiên lập tức phản ứng lại, anh ta sững sờ một lúc.

-Bọn họ là ai?
Diệp Phàm hỏi.

-Tôi nói nhầm, không có bọn họ.
Mễ Dũng giảo biện

-Cậu chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ có phải không? Nói mau, họ là ai?
Diệp Phàm tấn công càng mạnh hơn.

-Mã Sâm Lâm.
Cuối cùng Mễ Dũng cũng nói ra.

- Mã Sâm Lâm là ai?
Mễ Nguyệt thở hổn hển hỏi.


Chương 2515 : Cạm bẫy.

- Là em họ của Mã Đại Lâm, bình thường giúp đỡ người khác, làm chút việc tốt. Cũng là người đã quen khi cùng ăn cơm.
Mễ Dũng nói.

- Mã Đại Lâm, có phải là bí thư huyện ủy huyện Ma Khanh không?
Mễ Nguyệt vội vàng hỏi.

- Ừ, Mã Sâm Lâm nói anh trai anh ta là Mã Đại Lâm, có quan hệ thân thiết với chủ tịch Khổng. Mà nghe nói họ còn có quan hệ thân thích gì đó. Mã Sâm Lâm là người có tài, là người có tiếng khi đến Đồng Lĩnh.
Mễ Dũng nói.

- Kỳ lạ, chỉ là 30 nghìn thôi mà, dựa vào lòng kiên trì của Mã Sâm Lâm thì cũng chưa chắc đã để mắt đến hàng chục nghìn tệ đâu.
Diệp Phàm nói thầm một câu rồi nhìn Mễ Dũng, hỏi:
- Cậu đưa bao nhiêu cho Mã Sâm Lâm?

- Vốn tôi muốn cho anh ta một nửa, nhưng anh ta lại không cần đồng nào, lại còn mời tôi ăn uống, không cho tôi thanh toán.

Khi đó tôi cũng thấy buồn bực, sau ngẫm lại có thể anh ta coi tôi là bạn bè. Mà là 30 nghìn, theo như con số mà Mã Sâm Lâm báo thì chẳng có vấn đề gì.

Vì danh nghĩa là chúng ta mời.Khi đó chị Mễ Nguyệt nói bao toàn bộ.

- Tự tay mình làm thì chất lượng càng tốt mà lại tiết kiệm tiền. Vì vậy có thể làm được.
Mễ Dũng nói.

- Cho nên cậu đúng là xấu xa, chỉ vì 30 nghìn mà bán cả chị họ tôi. Cậu đúng là khốn nạn, cậu làm vậy, thì tôi biết ăn nói thế nào với bí thư Diệp đây?
Bốp, bốp.
Mễ Nguyệt tức giận cho Mễ Dũng hai cái tát.

Cô còn định đá cho anh ta vài cái nhưng bị Diệp Phàm ngăn lại.

- Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí có đúng không? Mã Sâm Lâm mời cậu ăn uống, lại không để cậu trả tiền như vậy hắn ta có ý đồ gì?
Diệp Phàm thản nhiên nói. Nhìn Mễ Dũng rồi châm chọc nói :
- Anh là một trưởng phòng của Sở xây dựng thành phố nếu như xuống huyện thì cũng là một Sở trưởng rồi.

- Tôi không tin đến điều này mà cậu cũng không nhìn ra, lại dễ dàng bị người ta lừa vậy sao. Vậy chức Trưởng phòng đây làm thế nào mà cậu có được?

- Nói đi, trong lòng cậu chắc chắn có cách gì đó, bằng không cậu tuyệt đối không thể mắc bẫy được.

- Bịch…
Mễ Dũng bất ngờ quỳ xuống đất, rồi lại chính mình tát vào mặt mình.

Anh ta đã bị Diệp Phàm nói cho đến không chịu nổi, rồi lắp bắp nói:
- Bí thư Diệp, tôi biết không thể giấu giếm được bí thư. Đúng là trong chuyện này đã có ý khác.

- Khi nghe nói Mã Sâm Lâm là em họ của Mã Đại Lâm tôi liền có ý đồ. Mã Đại Lâm là nhân vật số một ở huyện Ma Khanh.

- Mà tôi đã nghe ngóng qua việc này. Đúng là như vậy, vợ của Mã Đại Lâm là Khổng Phượng Linh. Bà ấy là em của chủ tịch Khổng.

- Sau khi nghe được điều này tôi vui mừng như điên. Nói thật, giờ tôi chỉ là chức Phó phòng. Chưa được chuyển chính thức, và tôi cũng đã nghĩ nhờ chị họ.

- Nhưng chị lại luôn nói tôi phải làm việc chăm chỉ, còn nói chị ấy mới lên được không lâu không thể phiền đến lãnh đạo được. Và nói tôi đợi thêm 1, 2 năm nữa. 

- Về việc này, tôi đã gấp lắm. Không thể đợi được.
Khuôn mặt Mễ Dũng đỏ ửng lên, nói.

- Vì vậy mà cậu nghĩ có thể nhờ Mã Sâm Lâm nói với Mã Đại Lâm, rồi sau đó lại nói với chủ tịch Khổng có phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

- Cậu đúng là bị mê muội rồi. Bảo cậu đợi 1, 2 năm nữa thì không nghe. Cậu nghĩ xem, dựa vào cậu, một cán bộ phó phòng có thể lọt vào mắt của chủ tịch thành phố không?

Quan ThuậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ