Trương Phong Dương lái xe về đến nhà, không khỏi phân trần ôm Tôn Ngữ vào cửa nhà, hung hăng ném Tôn Ngữ trên giường lớn trong phòng ngủ, Tôn Ngữ toàn thân cảm thấy đau quá, khó chịu tựa vào đầu giường, nhục nhã cảm thấy hạ thân đau đớn ướt sũng, đã muốn đau đến không còn tri giác, đầu choáng váng mắt hoa thần chí có chút mê muội, cả người thoạt nhìn vô cùng thê thảm...
Ánh mắt Trương Phong Dương hung ác nhìn hắn, Tôn Ngữ sợ hãi ngây dại nhìn Trương Phong Dương trước mặt, theo bản năng cuộn thân xác mình thành một đoàn.
Trương Phong Dương nhìn Tôn Ngữ trong lòng thực tức giận, thực phẫn nộ, cũng không biết mình làm sao vậy, dù sao chính là nhìn đến Tôn Ngữ muốn chạy trốn xa mình liền trong cơn giận dữ, mất đi lý trí.
Nhưng lại nhìn thấy Tôn Ngữ bị chính mình đánh đập trên mặt dấu vết xanh tím, thê thê thảm thảm, có chút không đành lòng, muốn vươn tay sờ sờ Tôn Ngữ, nhưng nhìn Tôn Ngữ thấy mình vươn tay, liền hoảng sợ phản ứng run rẩy né tránh, tay liền xấu hổ ngừng lại, nội tâm có chút thương cảm nghĩ Tôn Ngữ sợ mình như vậy sao?
"Còn đau không?" Trương Phong Dương nhẹ nhàng sờ sờ vết thương trên gương mặt Tôn Ngữ bị chính mình đánh đập mà đổ máu, trong lòng có chút tư vị nói không nên lời.
Phản ứng của Tôn Ngữ chính là sợ hãi, cực kì e ngại, sợ đến nỗi thân thể không kiềm chế được phát run, hắn cúi đầu xuống rất thấp, không muốn nhìn thấy Trương Phong Dương, trong lòng cảm thấy hảo phiền, rất sợ hãi, cảm thấy Trương Phong Dương thật sự làm cho người ta sợ hãi, là một quái nhân, trong chốc lát ôn nhu, trong chốc lát khủng bố biến thái tựa như ma vương, Tôn Ngữ cảm thấy Trương Phong Dương giống như ma quỷ bị bệnh thần kinh...
"Meo meo meo meo... " Tiểu Bạch từ trong túi quần áo trước của Tôn Ngữ vươn đầu nhỏ, không ngừng hướng ra phía ngoài, muốn chui ra.
" Thanh âm gì đây?" Trương Phong Dương nghe được một trận tiếng mèo kêu nho nhỏ.
Tôn Ngữ vội vàng bắt nó đè lại, nhét vào trong túi, che giấu nói; "Không có gì..."
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói liền đè Tôn Ngữ lại, từ trong túi trước Tôn Ngữ túm Tiểu Bạch ra ném đến trên sàn nhà.
Tiểu Bạch bị ngã chổng vó, khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, đứng ở bên chân Trương Phong Dương, toàn thân lông đều dựng thẳng, dùng hết toàn lực kêu to, nhìn chằm chằm Trương Phong Dương nhe cái răng nanh nhỏ, tiểu móng vuốt không ngừng cào ống quần Trương Phong Dương, giống như muốn bảo hộ Tôn Ngữ, hướng Trương Phong Dương phát ra tư thế cảnh cáo...
"Đây là cái gì?" Trương Phong Dương cúi thắt lưng xuống một phen túm gáy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch kinh hách kêu loạn, tứ chi nho nhỏ ngắn ngủn trên không trung không ngừng giãy dụa.
Tôn Ngữ sợ hãi bắt lấy ống tay áo Trương Phong Dương nói; "Nó là ta nhặt được... Van cầu ngươi đừng thương tổn nó, không nên thương tổn Tiểu Bạch!"
"Thiết! Ngươi còn nhặt thứ này!" Trương Phong Dương mắt nhìn thần tình của Tôn Ngữ không đành lòng, liền mở cửa sổ nhà, tựa như ném rác rưởi lập tức ném Tiểu Bạch ra ngoài cửa sổ đến trong hoa viên, đóng cửa sổ thật mạnh.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngược Ái Chi Luyến - Cuồng Phong Bạo Vũ
Fiksi RemajaNgược Ái Chi Luyến Tác giả: Cuồng Phong Bạo Vũ Thể loại: hiện đại văn, nhất công nhất thụ, đại thúc thụ - phúc hắc công, H, sinh tử, ngược thân ngược tâm, , HE. Editor : Lệ Cung Chủ + Bạch Thố Thố Cop: Lệ Huyết Cung Văn án: "Tôn Ngữ, ngươi cầm tiền...