Chương 60

1.5K 41 1
                                    

Tôn Ngữ không dám đem trí nhớ tựa mộng của mình nói cho Trương Phong Dương, bởi vì lúc trong mộng chính mình biến thành ca ca của Trương Phong Dương, đây không phải là rất kỳ quái sao? Đầu Tôn Ngữ đau quá, tâm tính hảo loạn, không biết làm sao bây giờ, hơn nữa hắn cũng không thể hoàn toàn xác định, hắn nghĩ muốn xác nhận thêm một bước nữa, mình rốt cuộc có phải ca ca của Trương Phong Dương hay không, Tôn Ngữ không muốn sai lầm.

Tôn Ngữ thương tiếc vuốt đầu của Trương Phong Dương, để ý thấy trên trán Trương Phong Dương có vài sợi tóc hỗn độn, trong trí nhớ của chính mình mặt đệ đệ non nớt đáng yêu như vậy, nhưng Trương Phong Dương lại lạnh lùng tàn khốc vô tình, thật sự rất không giống, Tôn Ngữ thở dài gắt gao ôm Trương Phong Dương ở trong ngực của mình.

"Đại thúc ta thấy sắc mặt của ngươi tái nhợt, cả người lại rét run, thật sự phát run, có phải hay không đêm qua, ta quá mức hung mãnh thương tổn ngươi sao? Thực xin lỗi, là ta đắc y vong hình (vui vẻ quá mà quên mình) , đều tại ta không tốt, đại thúc ta không có thương tổn đến ngươi cùng hai tiểu yêu quái trong bụng chứ!" Trương Phong Dương tựa vào trong lòng Tôn Ngữ, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé của Tôn Ngữ.

"Phong Dương..." Tôn Ngữ rưng rưng ôm Trương Phong Dương trong lòng, giống như đã tìm được cảm giác ấm áp khi làm ca ca.

"Đại thúc ta có thương tổn ngươi hay không, ngươi phải mau nói nha! Nếu ngươi khó chịu, ta bảo bác sĩ đến khám cho ngươi, thân thể đại thúc chính là quá yếu!" Trương Phong Dương ở trong lòng Tôn Ngữ không ngừng vặn vẹo.

"Ngươi nói có người mang thai nào, mà có thể chịu nổi ngươi hung mãnh làm đến làm đi như vậy chứ!" Tôn Ngữ còn chưa hết tức giận, đẩy Trương Phong Dương ra.

" Đại thúc, chính ngươi đối phó cũng không được đâu, ta sẽ thực ôn nhu, thân thể đại thúc rất mảnh mai, bất quá người nhát gan như đại thúc, bây giờ lá gan lớn rồi, dám cãi lại cùng ta!" Bàn tay to của Trương Phong Dương không an phận đặt tới lòng bàn chân trắng nỏn của Tôn Ngữ, cố ý cù lét.

"Ân... Không được náo loạn... Nhột quá..." Tôn Ngữ kinh hô, cong chân lại, tránh né ma trảo (móng vuốt quỷ quái) quấy rầy của Trương Phong Dương.

"Đại thúc ta thật vui vẻ, ta cảm thấy ta có thể gặp được ngươi, là chuyện vui sướng nhất của ta." Trương Phong Dương ôm Tôn Ngữ làm nũng nói.

Không biết từ khi nào, Tôn Ngữ bị Trương Phong Dương ôm đến nỗi mắt đã ngấn lệ.

"Đại thúc, thời gian dài như vậy ngươi cũng biết, ta thích ngươi, là đặc biệt đặc biệt thích, nếu không bởi vì thích, ta cũng sẽ không sợ hãi ngươi rời bỏ ta như vậy ngươi, mà khóa ngươi lại, ta làm như vậy quả thật không đúng, đại thúc đừng trách ta!" Trương Phong Dương cúi đầu, nép sát đầu thân thiết tựa vào ngực Tôn Ngữ.

"Đại thúc ngươi biết không? Ca ca ta là vì bảo hộ ta mà bị ném vào trong biển rộng, đến bây giờ cũng tìm không thấy, lúc đó ta còn quá nhỏ, là một đứa trẻ vô ích ngu ngốc, không có cách nào bảo hộ ca ca của ta, mới để cho tên biến thái kia thương tổn ca ca mà ta yêu nhất, ta mỗi ngày đều nghĩ nếu lúc ấy ta trở nên cường đại hung ác hơn nữa, như vậy sẽ có thể bảo hộ ca ca... Ca ca có lẽ sẽ không rời xa ta, kỳ thật ta mỗi ngày đều nhớ đến ca ca của ta, tựa như đứa nhỏ đã không có mẫu thân, ta thật ngốc, đại thúc!"

Ngược Ái Chi Luyến - Cuồng Phong Bạo VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ