An Bích ra sức cạch mặt Tương Liễu. Thấy y xuất hiện trong tầm mắt đã vội vàng né đi đường khác, nhỡ như có vô tình gặp mặt, nàng chỉ cúi đầu bước cho thật nhanh qua. Còn lúc ở cùng với Cộng Công, không tránh được, cũng không cúi được, nàng đành vờ như không thấy, say sưa ngắm chén rượu.
Nàng biết mình sai rồi, không nên cái gì cũng huỵch tẹch ra như vậy. Đến nhà bác học còn chẳng ai nói hết những gì mình biết, nàng khoe khoang ba cái "quá khứ vị lai" này để làm cái gì cơ chứ?
Có điều, một người bình thường vẫn hỏi gì đáp nấy như nàng, hôm đó không hiểu sao lại nói nhiều như vậy, càng không hiểu sao Tương Liễu lại chẳng giết phứt nàng đi. Trông thấy bộ dáng tránh như tránh tà của nàng, y cũng thờ ơ như không, như thể chẳng quen biết gì nhau và thái độ của nàng thế nào cũng chẳng liên quan đến một góc áo y. Với tính cách của Tương Liễu, hiển nhiên là như vậy, nhưng An Bích thấy thất vọng nhiều hơn là tức, càng bực bội, quyết đối chọi đến cùng!
Tương Liễu điềm nhiên quan sát nàng, đôi khi khóe miệng lại khẽ cong. Trừ Văn Tiểu Lục ra, khắp Đại hoang chưa từng có ai dám vô lễ trước mặt y. Mà kể cả Tiểu Lục cũng chẳng bao giờ ngó lơ y kiểu đó. Không phải y còn để bụng chuyện kia, cũng không phải không biết nàng muốn y bắt chuyện trước, nhưng Tương Liễu cố tình lần lữ, để xem nàng sốt ruột ra sao.
Hai người đợi qua đợi lại, cứ như vậy mà đến mùa đông.
Ngày Mười lăm của tháng giữa đông, Tuấn đế làm lễ sắc phong cho Đại vương cơ Cao Tân Cửu Dao. Từ mười ba An Bích đã kì kèo Cộng Công cho đi xem.
Nước Cao Tân khí hậu ấm áp quanh năm, tháng mùa đông trăm hoa vẫn đua nở. An Bích lang thang khắp đường phố Doanh Châu, lên thuyền vừa uống rượu vừa thưởng đàn, thuyền trôi lặn lờ trên sông, nhìn hàng liễu phất phơ, tưởng như mình đang ở Giang Nam, bất giác cảm thấy trong lòng bồi hồi.
"Cô nương, trông cô u sầu thế, có nhã hứng uống cùng tại hạ một ly chăng?", một gã lãng tử cầm chén rượu lắc lư đi về phía bàn nàng đang ngồi.
"Chịu mở miệng rồi à?", nàng ngước nhìn y, nụ cười đắc ý nở trên môi.
Gã đó nhìn nàng ngạc nhiên, một lúc sau mới cười nói: "Cô nương vẫn chờ ta đến bắt chuyện sao?"
An Bích cười nhạt: "Giả ngơ giỏi lắm ấy!"
Gã lãng tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không hiểu nàng nói gì. Cô nương nhầm ta với ai rồi chăng?"
"Vậy ngươi là ai?"
"Tại hạ Phòng Phong Bội."
An Bích ngưng thần quan sát y. Phòng Phong Bội vận áo màu nguyệt bạch với những hoa văn hình mây đơn giản mà tinh tế. Gương mặt giống Tương Liễu như tạc, chỉ khác ở mái tóc đen tuyền và sóng mắt long lanh mênh mang phong tình.
"Có lẽ ta nhận nhầm thật, thứ lỗi", An Bích cáo từ qua loa rồi đứng dậy định bỏ đi.
"Khoan đã", giọng Phòng Phong Bội lạnh lùng vang lên sau lưng, "Ra khỏi thuyền này, về nhà đừng để ta gặp được ngươi."
![](https://img.wattpad.com/cover/82174058-288-k696991.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân - Trường Tương Tư] Kiếp kiếp bảo hộ chàng
RomanceTác giả: Hỏa Dực Phi Phi (Yue Kqilt) Tình trạng: Hoàn Thời gian: 2/2015 - 3/2015 Viết cho chấp niệm của tôi, về một con quái vật xinh đẹp của băng tuyết, con quái vật phóng khoáng kiêu ngạo, con quái vật vĩnh viễn nằm lại sau cuộc chiến Thần Nông...