Nhờ số thuốc của nhà Đồ Sơn lần đó, bệnh dịch trong quân doanh đã được khống chế. Những người bệnh sau khi được chữa trị thì ngoài những vết sẹo nho nhỏ, căn bản không còn gì đáng ngại.
An Bích đề xuất ý kiến cùng nghiên cứu thuốc phòng bệnh, tác dụng như một loại vắc xin. Mấy vị quân y khác đều gật đầu khen phải, tất cả cùng nhau bận rộn ngày đêm suốt hai năm trời.
Sau khi công trình hoàn tất, An Bích trở nên rảnh rỗi đến phát ốm. Lính Thần Nông chủ yếu là thần tộc, rất ít khi cảm sốt thương hàn, nếu không có những dịch bệnh nghiêm trọng, căn bản vai trò của quân y rất mờ nhạt. Những ngày này, ngoài những lúc phụng bồi Cộng Công, nàng lại trốn ra túp lều sau núi, hì hục đảo khuấy trong một cái nồi đen thui chỉ to hơn cái bát, chốc chốc lại có thứ bọt xanh phụt lên, ánh sáng ma quái phản chiếu từ thứ trong nồi rọi lên mặt nàng, trông cực quỷ dị.
Một hôm, nàng đang căng mắt xốc một bình gốm trắng, đổ thứ thuốc bột màu xanh lam vào trong lòng cái muôi sắt. Chợt có giọng nói lành lạnh vang sau lưng: "Độc?"
"Thần ơi!", An Bích hoảng hồn kêu lên, suýt ném luôn cái bình vào trong nồi. Cũng may nàng nhanh tay chụp được, nhưng thuốc bột trút xuống quá nửa. Chất lỏng trong nồi "oạp" một tiếng, bắn phụt lên.
"Cẩn thận!", Tương Liễu vội kéo nàng lùi lại. Chất lỏng màu xanh đen bỏng rát khéo thay toàn bộ phun thẳng vào tay y, tà áo trắng tinh xèo xèo tan chảy trong nháy mắt. An Bích không nghĩ nhiều, kéo thật mạnh xé ngay tay áo y, vứt luôn vào trong nồi.
"Ngươi làm trò gì vậy?", y nhíu mày nhìn nàng thở dài.
"Ngài không thấy sao? Đang chế độc", đến lúc này mới nhớ ra ân oán, nàng tiếc rẻ nhìn đống hỗn hợp phế phẩm, lại quay sang nhìn y đầy phẫn uất.
"Ngươi định đầu độc binh sĩ của ta?"
"Ngài nghĩ sao?", An Bích nheo mắt.
"Thách ngươi cũng không dám", Tương Liễu cong môi mỉa mai, đoạn nhấc một muỗng lên nếm thử, cau mày, "Dở tệ!"
An Bích tự ái, bĩu môi cáu: "Ai chế cho ngài ăn đâu! Đi mà bảo Tiểu Yêu ấy."
Nàng chợt chú ý đến tay áo bị xé đến vai của y. Cánh tay trắng ngần của Tương Liễu đập ngay vào mắt khiến nàng bối rối: "Ngài không sao chứ?", nói rồi toan chạm vào mấy vết bỏng hồng hồng thì bị y gạt phắt ra.
An Bích bối rối cụp mắt, hai má nóng bừng, sợ sẽ nghĩ linh tinh nên không dám nhìn tiếp. Y xòe tay lướt qua một lượt, nhưng vết hồng biến mất.
Tương Liễu hừ lạnh: "Ngươi là quân y, chế độc làm gì?"
"Tôi có lý do riêng."
"Lý do gì?"
"Không nói được. Ngài đừng hỏi nữa", An Bích khoanh tay trước ngực, biểu thị thà chết không nói.
Tương Liễu thấy nàng lại sắp diễn vở "nữ trung hào kiệt", cũng chẳng thiết tò mò nữa. Trao đổi vài câu, y rủ nàng buổi chiều đi uống rượu rồi bỏ về nhà.
An Bích lẳng lặng bưng cái nồi đen ra ngoài, hất vào một vạt cỏ. Xèo xèo mấy tiếng như dầu sôi, vạt cỏ cháy rụi, chớp mắt chỉ còn khoảng đất đen xì.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân - Trường Tương Tư] Kiếp kiếp bảo hộ chàng
Roman d'amourTác giả: Hỏa Dực Phi Phi (Yue Kqilt) Tình trạng: Hoàn Thời gian: 2/2015 - 3/2015 Viết cho chấp niệm của tôi, về một con quái vật xinh đẹp của băng tuyết, con quái vật phóng khoáng kiêu ngạo, con quái vật vĩnh viễn nằm lại sau cuộc chiến Thần Nông...