"Thì ra là vậy, đúng là trên đời này có nhiều chuyện không ngờ tới."
Kim Taehyung chống hai tay lên gối, nhẹ nhàng cảm thán. Sáng nay anh đã đến gặp ông bà Jeon, thứ nhất là để an ủi tinh thần hai người (hoặc cũng có thể cả ba người họ đều cần được an ủi), sau đó anh muốn hỏi rõ ràng sự thật về Jungkook và Hoseok. Họ không giấu gì cả, đối với Kim Taehyung thì họ không cần phải giấu. Ông Jeon nhấp một ngụm trà, thuật lại chi tiết những gì đã xảy ra hơn hai mươi năm trước bằng chất giọng khản đặc của người say, có lẽ ông đã uống nhiều rượu đêm qua cho dễ ngủ vì Taehyung thấy rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt thâm đen và trũng sâu ấy. Họ đã có một khoảng thời gian khó khăn.
Ông bà Jeon và ba mẹ của Hoseok vốn dĩ là bạn từ thời Đại học, tốt nghiệp rồi còn cùng làm việc trong một lĩnh vực nên càng trở nên thân thiết. Sau này họ thậm chí còn ở cùng một chung cư và hai đứa trẻ đã ra đời vào thời điểm đó, "để rồi vào một ngày nghiệt ngã năm 97" - nguyên lời của ông Jeon, chung cư đã gặp sự cố và bùng cháy lớn. Do hệ thống báo động không hoạt động, rất nhiều người đã không hay biết về vụ cháy cho đến khi họ không thể thoát thân được nữa.
"Thời điểm xảy ra cháy là 3 giờ sáng, hầu như mọi người đều trong trạng thái ngủ say." - bà Jeon tiếp lời. "Tối đó Jungkook quấy khóc nhiều quá nên ba mẹ phải thức trắng, nhờ vậy mới có thể thoát chết."
"Lửa lan ra rất nhanh, dù ba mẹ đã cố thông báo cho mọi người xung quanh biết nhưng quả thật lúc đấy không có nhiều thời gian, Jungkook còn quá nhỏ nên cũng không thể chịu lâu trong tình trạng đó được. Cả dãy nhà chỉ có ba mẹ và ông bà Jung có thể thoát ra nhưng chúng ta cũng ngất xỉu ngay sau đó. Có lẽ do mọi người đều hoảng loạn nên cuối cùng vì một sự cố nào đấy mà Jungkook và Hoseok đã bị tráo." - Ông Jeon kể, trong mắt ông dường như còn in hằn ngọn lửa ngày xưa đã mãi mãi thay đổi số phận của họ.
"Nhưng cả hai bên đều không biết sao?" - Taehyung thắc mắc.
"Ba mẹ Hoseok thì không. Ông bà của Hoseok bị kẹt trong phòng ngủ và họ đã buộc phải tháo chạy nhanh vì sự an toàn của thằng bé mà không kịp phá cửa. Sự việc này đã gây một sang chấn tâm lý rất lớn nên họ không còn nhớ những gì xảy ra trước vụ hoả hoạn cả. Ba mẹ nghe bác sĩ nói thế, dù thực chất từ sau hôm đó, họ đã mất tích cùng Hoseok và ba mẹ không có cách nào tìm lại họ. Ba mẹ không phải muốn đòi lại Hoseok mà chỉ muốn biết họ đang sống như thế nào thôi, vì cả hai đứa trẻ đều đáng được yêu thương. Đối với ba mẹ, Jungkook không khác gì con trai ruột, với họ cũng thế.
"Điều này con đã từng nghe Hoseok kể qua, mất rất lâu ba mẹ em ấy mới lấy lại được trí nhớ." - Taehyung gật gật đầu. "Họ cũng đã tìm ra tung tích Jungkook rồi, bằng chứng phần bảo hiểm thứ hai họ mua là dành cho em ấy."
"Người nuôi lớn mình bấy lâu nay không phải ba mẹ ruột, trong khi những người thân thực sự thì lại đột ngột qua đời. Nếu... Jungkook còn sống, thằng bé sẽ không thể chịu nổi mất." - Ông Jeon lặng người đi, hai mắt đỏ hoe. Ông luôn mong cả hai đứa trẻ ngày xưa được bình an, nhưng cuối cùng chúng đều thay nhau rời bỏ họ bằng cách này.
Nhắc đến hai chữ "còn sống", Kim Taehyung cảm thấy ngực mình đau thắt lại như vừa có ai bóp chặt. Thì ra họ đã từ bỏ rồi, có lẽ ông bà Jeon đang dần chấp nhận sự thật là Jungkook không còn trên đời này nữa. Người ta thường nói khi ai đó chết đi, điều người thân của họ cần học nhất chính là cách chấp nhận sự thật. Một khi họ đã thực sự đối mặt thì không còn ai phải khổ nữa, người đã mất có thể bình an bước tiếp, người ở lại cũng đỡ đau lòng. Nhưng Taehyung lại nghĩ, giây phút đau đớn nhất chính là lúc con người dần nhận ra sự thật rằng ai đó không thể quay về được nữa và buộc phải chấp nhận từ bỏ mọi hi vọng.
BẠN ĐANG ĐỌC
|Vkook| Dấu Vết
FanfictionKim Taehyung là một bác sĩ pháp y nổi tiếng, được các chuyên gia đánh giá cao về mọi mặt và tất cả đều ngầm định rằng sẽ khó ai có thể trở thành đối thủ của anh ta. Hoàn hảo và chính xác tuyệt đối là hai từ luôn đi kèm với cái tên Kim Taehyung trên...