Chương 2: Đau

7.6K 313 50
                                    

Shinichi ngồi lặng yên trong phòng bệnh, đôi mắt không rời khỏi gương mặt quen thuộc đang mê man trên giường. Xung quanh, những tiếng bíp..bíp.. của máy đo nhịp tim vẫn nặng nề chậm chạp vang lên. Cô gái mặc chiếc áo bệnh nhân màu xanh nhạt, rộng thùng thình, lồng ngực phập phồng một cách yếu ớt gắng gượng. Hai cánh tay cô ghim chằng chịt những sợi dây truyền dịch. Tiếng nhỏ giọt tí tách.

Shinichi muốn chạm vào cô, nhưng cậu không dám.

Cậu sợ khoảnh cách bàn tay cậu chạm vào gương mặt ấy, sẽ chỉ cảm nhận sự lạnh buốt rợn người.

Mà không, cậu cũng chẳng còn sức lực để nhấc nổi bàn tay lên nữa.

Trong 4 ngày, quá nhiều chuyện xảy ra. Từ việc nhận ra chân tướng kẻ chủ mưu đằng sau mọi việc, đến vụ phanh phui hàng loạt những tên nội gián rải sâu trong các tổ chức chính phủ, rồi Ran bị bắt cóc...Và cuối cùng là, người bạn đồng hành đã cùng cậu vào sinh ra tử bấy lâu nay, đang phải giành giật giữa sự sống và cái chết, trong khi cậu bất lực không biết làm gì.

" Tớ sẽ bảo vệ cậu, nên đừng lo lắng gì cả, hiểu chứ"

Bảo vệ cái quái gì mà cô ấy phải nằm đây.

" Trốn tránh chỉ khiến cậu suốt đời không thể đối mặt với sự thật. Đã có tớ bên cạnh, sao cậu còn muốn bỏ chạy?"

Ước gì cô ấy cứ chạy trốn đi, có tốt hơn không...

"Khi cậu cười trông rất đẹp"

Bao giờ tôi có thể trông thấy nụ cười đó trở lại?

o0o

Bên ngoài tấm kính, tiến sĩ Agasa đang gật gà gật gù, thỉnh thoảng lại giật bắn lên và hỏi" Con bé tỉnh chưa?", nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng chết chóc của Hattori, và gương mặt nhuốm đầy vẻ âu lo đau khổ của Ran.

Ông già lại nhìn vào tấm kính cách ly.

- Shinichi-kun vẫn chưa nghỉ ngơi sao? Nó đã thức suốt cả đêm rồi.

- Chính xác là hai đêm rồi...

Ran nhìn ông lão, mắt ươn ướt. Cô cố gắng kiềm chế những cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình.

- Một đêm là vì cháu, và giờ là vì cô ấy...

Cô lại hướng ánh mắt về phía tấm lưng quen thuộc của cậu. Rõ ràng đấy là Shinichi của cô, là cậu bạn thanh mai trúc mã, là người cô yêu thương chờ đợi, tên ngốc ngếch luôn làm cô tức giận rồi xoa dịu cô bằng nụ cười giả vờ vô tội...

Phải, đó là Shinichi của cô mà.

Nhưng lúc này, sao cậu ấy xa xôi quá...

Không, không đúng. Không phải lúc này, mà từ khi trở về, Shinichi dường như đã không còn là Shinichi nữa...

Từ khi trở về, cậu chỉ biết lao đầu vào vụ án, hết đêm lại ngày, hết bay sang L.A lại vòng về Nhật. Có dạo cậu lại biền biệt cả tháng trời, làm cô hốt hoảng lo sợ cậu lại mất tích như lần trước. Cô cuống cuồng đi tìm, hốt hoảng điện thoại cho cậu. Nhưng chẳng được gì.

[Full] Khi yêu là vô tậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ