Chương 14: Trở về

9.1K 368 41
                                    

Shinichi vừa bước qua cổng NSA thì đã nghe giọng Ran í ới đằng sau.

- Chúa ơi!- Ran tròn mắt- Đêm qua không ngủ à, trông anh cứ như gấu trúc í...

- Cảm ơn, Ran, còn trông em như gấu mẹ vĩ đại í...

Vừa nói hết câu thì một cú sút xé gió vụt tới, nếu không phản xạ nhanh (do quen rồi) thì có lẽ Shinichi phải đi lắp vài cái răng giả để xài từ đây đến cuối đời.

- Nhanh nhỉ- Ran lườm anh- Hôm nay có người mới đến mà anh lại tới trễ.

- Cô ấy đâu thuộc bộ phận của anh- Shinichi nhún vai. Trí óc anh vẫn đang mơ về bức ảnh và dòng tin của Akai gửi tối qua.

Ran nhìn anh như thể sinh vật lạ từ thời nguyên thuỷ còn sót lại.

- Nhưng hôm nay tất cả thanh tra các bộ phận đều phải họp để giới thiệu cô ấy mà.

- Hả - Mặt Shinichi dài thượt như cái bơm- Tất cả thanh tra các bộ phận?

Ran liếc Shinichi vẻ nghi ngờ.

- Hakuba và Hattori đều đến từ rất sớm. Chả lẽ họ không gọi anh?

- Bạn bè tốt thế đấy- Shinichi rủa thầm- Chắc chắn trả thù vụ hôm qua đây.

Ran nhìn đồng hồ.

- Trễ mất 20' rồi, em nghĩ anh không cần tới nữa đâu.

- Nhân viên hầm hố nào mà tất cả thanh tra đều phải đến để ra mắt vậy? - Shinichi vừa đi vừa làu bàu.

- Cô ấy phụ trách vị trí thanh tra của phòng hoá học thuộc khu giám định.- Ran nhoẻn miệng cười.- Nghe nói thành tích ở FBI rất tuyệt vời, cũng có chức vị khá cao trong tổ khoa học của FBI và Viện nghiên cứu khoa học quốc tế Mỹ, nhưng không hiểu sao lại xin chuyển về Nhật.

- Giỏi vậy ah? - Shinichi hững hờ quẹt thẻ nhận dạng vào khe. Dù sao thì NSA cũng quá nhiều nhân tài rồi, nên với anh chuyện đó cũng chẳng có gì mới lạ. Không có thành tích xuất sắc thì đừng mong bước vào NSA.

- Anh chẳng tỏ vẻ gì quan tâm cả- Ran ném cho Shinichi một cái nhìn bực bội.

- Anh có nói là anh quan tâm sao?- Shinichi quay sang nhìn Ran- Mà sao em còn ở đây? Bên này là khu vực làm việc của phòng điều tra mà.

- Shinichi- Ran nhăn mặt- Em có đủ quyền hạn để đi bất cứ nơi đâu trong NSA này, tất nhiên trừ khu vực cấm. Và ở đây không thấy có biển nào ghi cấm vào cả ?

- Ờ ờ - Shinichi lẩm bẩm- Thế mà anh tưởng em định bỏ chồng theo anh chứ.

- Shinichi!- Ran hét lên trong khi Shinichi co cẳng phóng một mạch về phòng mình. Anh không muốn mạo hiểm đưa đầu ra đỡ cú sút thứ 2 của bà chằn này trong cùng 1 buổi sáng.

Đóng sập cửa lại, Shinichi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được yên!

Từ ngày kết hôn, Ran trở nên vui vẻ và hoạt bát hơn, sau khi làm mẹ, cô ấy lại càng được dịp thể hiện cái sự tất bật, huyên náo của mình. Dẫu sao nhìn Ran lúc nào cũng hạnh phúc, thế là tốt rồi.

Shinichi mỉm cười với chính mình.

Phải, những người xung quanh anh, những người bạn thân thiết của anh, ai cũng đều đã tìm thấy hạnh phúc chân thật.

[Full] Khi yêu là vô tậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ