Chương 1: Bên bờ Vong Xuyên

5K 45 3
                                    


Tương truyền, đường qua Âm phủ tên gọi Hoàng Tuyền. Cuối đường là sông Vong Xuyên. Ven bờ Vong Xuyên có đá Tam Sinh, có Vọng Hương đài. Bắc qua sông là cầu Nại Hà. Ở một đầu cầu có cái chòi nhỏ, gọi là Vong đài. Bên trong có Mạnh bà. Hơn mấy ngàn năm qua ở nơi này, đưa canh cho quỷ hồn đi qua. Ba chén canh, tẩy sạch hết ký ức, xóa bỏ hết hỉ nộ ái ố đời trước mà chuyển kiếp.

Nữ quỷ bước trên Hoàng Tuyền, cảm nhận không khí lạnh lẽo cùng cực. Kiềm chế bản thân nhìn lại con đường phía đã đi qua, mắt chăm chăm bị màu đỏ rực rỡ thu hút. Hỏa chiếu chi lộ? Bỉ Ngạn hoa? Càng đến gần, những đóa hoa xinh đẹp chói mắt càng rõ ràng. Nàng nhìn đến ngây ngẩn.

Bỉ Ngạn...

Một ngàn năm hoa nở,

Một ngàn năm hoa tàn,

Hoa diệp vĩnh bất tương kiến.

Tinh bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử.

Lúc tại thế, nghe được những lời này khiến nàng không thôi được tò mò về loài hoa nổi danh là hồi ức bi thương của nhân gian. Nay tận mắt chứng kiến, quả thật là nét đẹp đầy thê lương. Mỗi bước nàng đi mùi hương thoang thoảng quấn lấy làm đáy lòng tưởng chừng phẳng lặng của nàng rung động mạnh mẽ.

Hoa và lá, mãi không gặp nhau, cứ như một vòng luân hồi bất tận. Có phải giống như tình cảm của nàng dành cho hắn?

Mãi là từ một phía, không được hồi đáp.

Mãi cứ nhìn hắn mà không chạm vào được.

Nữ quỷ nâng khóe môi, có đau thương tiếc hận cũng thay đổi được sao? Nàng cũng đã đi đến âm tào địa phủ. Chắc hẳn người kia ở dương gian hắn còn không nhớ rõ có một người như nàng tồn tại.

Tiếp tục bước, cầu Nại Hà ngày càng rõ nét, nước sông Vong Xuyên một màu đen ngòm lặng lẽ trôi. Nữ quỷ căng mắt nhìn, không có rắn rết cùng muôn loài thú dữ như trong tưởng tưởng. Chỉ là một màu đen phẳng lặng, thê lương đến lạ.

Đến bên Vong đài, tiếp đón nàng là một nữ nhân bạch y. Tóc búi đơn giản, cố định bằng trâm gỗ khắc hoa Bỉ Ngạn. Nữ quỷ hồ nghi nhìn người kia, chỉ thấy nàng ta nở nụ cười thong dong, thần sắc tái nhợt, nhưng cũng không che lấp được vẻ thanh tú toát ra từ trong xương tủy.

"Đã lâu không gặp." Nữ nhân kia hướng nàng mỉm cười, tay bưng khay đựng ba cái bát, bên trên còn đặt một đóa Bỉ Ngạn. Nàng ta đặt khay xuống bàn gỗ, kéo ghế ngồi xuống. Thấy nữ quỷ còn ngẩn người, bèn mở lời giới thiệu.

"Ta là Mạnh Bà."

Nữ quỷ kinh ngạc tột cùng, nàng làm sao cũng không thể hòa nhập bà lão kỳ quái trong lời đồn với cô nương thanh nhã trước mắt. Cứ ngây người nhìn như vậy hơn nửa ngày. Mạnh Bà bị người nhìn đến không chịu nỗi, bèn chỉ vào cái ghế phía đối diện.

"Ngồi đi."

Nàng cứng nhắc làm theo, ngồi xuống ghế gỗ, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Mạnh Bà cười khổ, việc nàng còn trẻ thật sự dọa người đến thế sao. Thật ra cũng hơn ba ngàn tuổi, không trẻ lắm. Nghĩ nghĩ cũng lười giải thích, đem đóa hoa trên khay nhét vào tay nữ quỷ.

Bỉ NgạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ