Chương 7 : Nắng Nhạt Màu

3.9K 377 33
                                    


Yêu làm gì để rồi phải căm hận? Thương làm gì để rồi phải đau?




Ả điếm với khuôn mặt loè loẹt phấn son, hí hửng đếm phần tiền mình vừa nhận được. Tôi cất phần của mình vào túi áo, lặng lẽ rút thuốc và mồi lửa. Rít một hơi dài rồi ngửa cổ nhả khói vào không trung. Ả ta hăn hắc cười vì mùi tiền, vỗ bem bép vào lòng bàn tay, nhếch mép.

- Dạo này khối lão già đi tòm tem phết, lại còn rất ngu và sẵn sàng chịu chi dù tôi còn chả thèm dùng chiêu mà moi cơ đấy !

Tôi im lặng hút thuốc, mặc kệ cô ta đang tự hào về cái công việc dơ bẩn của mình. Thấy tôi không phản ứng, ả buông tiếng trêu ghẹo.

- Aiyo... Dạo này quản lí kín tiếng quá. Nghe đâu vớ được con hàng ngon mang về nhà làm của riêng rồi nhỉ?

Tôi bật cười một tiếng, mẹ nó thuốc lá gì mà giờ rít chỉ hai hơi đã tàn đến tận đầu lọc. Tôi vứt xuống đất, dẫm chân di di vài cái. Nhạt phết.

- Lo cho mình trước đi. Rên cho khiêu khích vào, ưỡn mông cho cao lên. Còn rảnh quá thì ngủ mà dưỡng sức đi để mà còn làm gái.

Cô ta xì ra một tiếng. Lấy xấp tiền quạt quạt ngang mặt, vuốt tóc như thể chẳng có gì đáng xấu hổ.

- Con này đếch cần dạy làm tình. Anh cần tôi dạy ngược lại không, quản lí?

Tôi nhún vai, rướn người đến gần cô ta.

- Đây không dùng đồ công cộng, em gái ạ.

Tôi xoay lưng bỏ đi sau câu nói đó, ả giận tím mặt vẫn cố mà mỉa mai.

- Làm cao hay lắm, con thú nuôi của tú bà !

Dù tôi không quay lại và cũng không muốn đôi co với cô ta, nhưng lời nói đó làm nắm tay siết lại. Thú nuôi à? Cái biệt danh nghe khó chịu đấy. Nhưng sự thật lại chính là thứ tàn nhẫn nhất bắt ép con người phải gục đầu chấp nhận. Tôi nhợt nhạt cười. Mẹ nó, thú nuôi.


Tú bà nhận được điện thoại từ một khách quen, dặn bọn đàn em chờ đón hắn rồi dẫn vào gặp bà ta. Tôi vẫn đang định chờ mối hàng tiếp theo thì bà ta đã ném cho cái lệnh qua khu phố Tây giám sát mấy đứa con gái quán bar, mát xa cùng đường dây . Tôi phải đi dù muốn hay không, vừa quay lưng đã nghe tiếng bà ta cười, cũng chẳng quan tâm mấy. Con mụ già đó thì hay cười lắm, cười man dại và cứ như phát cơn khi lên giường. Nghĩ đến tôi lại thấy buồn nôn không chịu được. Thứ xinh đẹp và thơm tho nhất đời tôi được sở hữu chỉ có duy nhất mình em... Người đang ở nhà với tấm thân đầy dấu hôn tôi rải khắp.

Xin lỗi em.. và tôi yêu em.


Tôi không hề biết rằng nụ cười đó của bà ta là có uẩn khúc. Tôi đã luôn cho rằng mình khôn ngoan nhưng rồi tôi vẫn chỉ là một thằng ngu dại trong canh bạc cuộc đời.

Kẻ đến gặp bà ta là một tên kệch cỡm dợm người, hắn thường lui đến đây và đã xem như là khách quen mặt. Một tên thương gia có tiền, hám đú và rất chịu chi. Kẻ lần đầu nhìn thấy đã vung tiền mua Wonwoo, mua em của tôi để thoã mãn cái thú tính trong người. Tôi thấy biết ơn vì ngày đó em đã kháng cự một cách mạnh mẽ, đã chạy thoát khỏi hắn và để tôi gặp được em. Tôi chạm mặt hắn lúc ra khỏi cửa, hắn nhếch mép cười rồi đi thẳng vào trong, tôi vẫn đi không ngập ngừng. Lại lên cơn phát tiết đấy à, tên nghiện điếm !


MEANIE | NƠI ĐÂUNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ