Người thông minh dĩ nhiên cũng biết lựa chọn muốn ăn cơm!
Nhưng, người đàn ông này sao lại biết khẩu vị yêu thích của cô?
Ngồi tê đít ở đầu giường, Tình Tình cự tuyệt người đàn ông muốn hạn chế hoat động của cô, uống từng ngụm, từng ngụm canh gà ngọt ngào, nhưng không muốn mở miệng nói với anh ta câu nào.
Đối với một người đàn ông luôn ép buộc cô, cô thật sự không có chuyện gì để nói.
"Em có muốn ăn thêm một ít cua không?" Mộ Dung Trần nhìn cô đem chén canh gà uống gần hết, cảm thấy rất yên tâm, đồ ăn mua ở ngoài ngoại trừ món này còn có món cua xào nổi danh của Tị Phong Đường
Vừa mới mở hộp đựng thức ăn ra, hương thơm của thức ăn xông vào mũi, Tình Tình không cần nhìn cũng biết thịt cua vàng óng mê người đến cỡ nào.
Người đàn ông này, vì sao biết cô thích ăn cái này? Bọn họ biết nhau chưa đến nửa tháng, nhưng lại dụng tâm với cô như vậy? Dụng tâm như vậy, khiến cô cảm thấy hổ thẹn. Không thể cũng không nên như vậy. Mặc kệ anh ta có làm gì đi nữa cũng không thể xóa được sự thật rằng anh ta đã dùng thủ đoạn để ép buộc cô.
"Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ" Cầm chén trên tay đưa cho anh. Tình Tình cố gắng để mình không nhìn sắc mặt của anh. Anh có thể lại nổi giận với cô hay không?
Cô bé này, rõ ràng là những món cô thích ăn nhất, nhưng khi anh mang những thứ này đến cho cô, thì cô lại không muốn ăn. Nhìn nét mặt của cô, cũng biết trong lòng cô hận anh nhiều đến mức nào.
Nhưng, quầng thâm rõ ràng dưới đáy mắt cô, khiến anh không đành lòng miễn cưỡng cô nữa, cộng thêm hôm nay cô cũng đủ thảm, mắt cá chân của cô lại bị thương cho nên tạm thời bỏ qua cho cô đi.
Sau này, cô chính là người của anh, là vợ của anh, anh muốn như thế nào mà không được.
"Vậy thì em ngủ ngon" Khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô.
**
Bận rộn một buổi tối, Mộ Dung Trần đi ra từ phòng tắm, toàn thân chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh, đây là lần thứ 2 anh tắm trong tối nay, làm như vậy để tiêu trừ dục vọng không có chỗ phát tiết trong người, cầm khăn lông lau khô nước vẫn còn vươn trên tóc, theo ánh đèn nhu hòa đầu giường, ánh mắt rơi vào Tình Tình đang nằm trên giường.
Thân thể cao lớn nhất thời cứng lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cũng nặng nề thở dài, đi từng bước đến trước mặt cô, đem khăn lông trên tay ném xuống đất, ngồi ở mép giường, cúi người nhìn khuôn mặt rất an tĩnh khi ngủ của cô.
Chiếc váy ngủ rộng thùng thình, hở một bên vai, vừa lúc lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trên da thịt còn lưu lại vết hôn anh để lại lúc ở trong phòng tắm.
Tay không tự chủ, lại phủ lên gương mặt của cô, mặc dù hôm nay thật sự rất mệt mỏi, nhưng ở một nơi xa lạ, lại thêm một người đàn ông luôn giở trò với cô, Tình Tình ngủ cũng không sâu, thậm chí khi tay của anh chạm đến mặt cô, cô liền tỉnh giấc.
Nhưng, cô lại không muốn để ý đến anh. Anh muốn thế nào thì cứ như thế đó đi.
Một tay Mộ Dung Trần chống bên người cô, tay còn lại nâng khuôn mặt của cô lên, cẩn thận quan sát gương mặt tinh xảo của cô, ngón tay thon dài vuốt ve.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
RomantikTác giả: Thịnh Hạ Thái Vi Thể loại: Ngược, tình cảm, tổng tài, HE Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước), để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đà...