Hai người cùng nhau đi đến lầu 41, dọc theo đường đi, bởi vì hai người vì cái nắm tay vừa rồi mà lúng túng, không biết phải nói gì nữa.Ra khỏi thang máy, là vài nhân viên cấp dưới đang đợi thang máy, tất cả đều giật mình nhìn Chương tài tử cùng một cô gái mặc trang phục công sở đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc, mà mấy nhân viên lâu năm ở công ty vừa gặp Tình Tình, mắt như thể rớt xuống đất.
Không để ý đến mọi người đưa ánh mắt tò mò, Tình Tình ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng mà qua, cô cũng chẳng tìm họ, sợ cái gì?
Gõ cửa, thư ký Chương liền dẫn Tình Tình vào cửa.
Lần nữa đi vào phòng làm việc vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng Tình Tình khẩn trương, hai chân khẽ run rẫy, thật là có gì đó không đúng.
Vừa gọi cửa, liền nghe được giọng nói của một người ngỡ chỉ được nghe trong mộng, Tình Tình liếc anh một cái, trong phòng làm việc là một không khí vô cùng ấm áp, áo khoác của anh móc lên ghế, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh ngọc.
Thấy thư ký Chương dẫn người đi vào, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, anh chỉ lo nói điện thoại, thỉnh thoảng còn lật xem tài liệu.
Thư ký Chương mời Tình Tình ngồi xuống sofa, thư ký phía ngoài liền đem ly nước lọc vào. Thư ký Chương thấy Mộ Dung Trần bận rộn, thuận tay lấy một quyển tạp chí từ giá sách đưa cho Tình Tình, sau đó liền đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, bây giờ trong phòng làm việc của Mộ Dung Trần chỉ còn lại hai người bọn họ. Tình Tình ngồi có chút không được tự nhiên, len lén ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Đúng là người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta chăm chỉ làm việc, tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ, lần đầu tiên Tình Tình vẻ mặt này của Mộ Dung Trần cho dù là cùng người ta nói chuyện điện thoại, nhưng giọng nói quả quyết nhanh chóng, tuyệt không dài dòng dây dưa, làm cho người ta vừa nhìn đã mất hồn, chiếc cằm lạnh lẽo thậm chí còn hấp dẫn phụ nữ hơn vạn phần. . . . .
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, Tình Tình bưng ly trà trên bàn lên uống vài ngụm, che giấu tâm tình của mình. Tiết Tình Tình, cô phát hoảng cái gì, thế nhưng tự nhiên quên mất chuyện người đàn ông trước mặt đã không còn là chồng của cô, cô đến đây tìm anh chỉ là vì thương lượng một chuyện, nhưng vì sao lại thấy anh mê người quá đổi.
Ý thức được mình mất hồn, Tình Tình uống mấy ngụm trà nóng, sau lại không dám len lén nhìn anh nữa, cẩn thận cầm tạp chí mà thư ký Chương đưa cho lên xem.
Ah? Lại là một quển tạp chí chuyên ngành? Khách tới phòng anh đều phải xem loại tạp chí này sao? Vẫn là nhìn về phía anh? Không đến nỗi chứ? Cô nhớ công việc của anh là về số liệu tài chính cũng không có nửa điểm liên quan đến mô hình nội thất?
Thôi, trong mong có quan hệ gì chứ! Tình Tình đảo mắt nhìn sách trong tay, hình ảnh tinh xảo làm cô có một chút không dám tin, tâm tư của cô sớm đã bay tới bên cạnh người đàn ông kia rồi.
Rốt cuộc, điện thoại của anh cũng đã xong, Mộ Dung Trần liếc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí, mánh khóe nâng tay lên lướt nhìn thời gian, không tệ, rất có kiên nhẫn, đợi gần hai mươi phút mà không có nửa câu oán hận.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
RomanceTác giả: Thịnh Hạ Thái Vi Thể loại: Ngược, tình cảm, tổng tài, HE Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước), để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đà...