Chap 13 . Dịch Dương Thiên Tỷ

165 29 5
                                    

      Trong màn  đêm dịu  dàng ôm chặt  bầu trời  đầy  những  ánh  sao,  một  người  con trai co người  trên  chiếc  giường. Đôi  mày  kiếm  khẽ  cau lại  , từng  hơi thở  trở  nên  gấp  gáp.  Những  giọt  nước  mắt  ẩn  hiện  lăn dài  xuống  đôi  môi  đang mấp  máy.  Thiên Tỷ  lặn  người  hoà  vào  nỗi  đau đớn  trong giấc  mơ  đã  bao lần  tái  hiện  và  mỗi lần  như  vậy  anh lại  cắn chặt  môi  ngăn chặn  những  tiếng  nấc  yếu  lòng  của  mình.  Bờ mi vẫn  khép  chặt  mặc  kệ  những  giọt  lệ  tiếp  tục  ướt  nhoè  mà  rơi.  Khuông miệng  phút chốc  bật  lên  những âm thanh chạnh lòng.
  
    "- Roy!  Ba mẹ !! Đợi.... Con!!!  " Những nhung nhớ  xa cách  của  một  người con,  người  anh trong Thiên Tỷ  chưa  từng  nguôi ngoai trong suốt quá trình anh trưởng thành.  Nhưng  vì  một  lý do nào  đó  khiến  anh  cứ  lan lẫn quẩn không  có quyền  câm hận  người  đã  bắt  anh rời  khỏi gia đình  mình. 

       Vì  đó  là  một  người  phụ  nữ  tội  nghiệp , vì  nổi  đau mất con trai quá lớn  dẫn đến tâm lí không ổn định  và  đã  tách anh ra khỏi  gia đình mình  để  thay thế  vào  đứa con trai tội nghiệp đã mất . Mà người đó  không ai khác  lại chính là  cô ruột của anh. Vì là một  đứa trẻ tốt cho nên anh đã  cố gắng quan tâm chăm sóc trái tim yếu đuối  của  người cô  , xem bà như mẹ ruột  mà yêu thương giúp bà tìm lại được  ý thức của  mình.

       Nhưng anh đã cố gắng tìm lại gia đình của mình trong một cách bất lực,  họ như  những  đám  mây bụi  ngoài  vũ trụ  chỉ có thể  nhìn thấy  trong mơ. Vẫn như vậy  tìm kiếm  , nung nóng hy vọng  một  ngày nào  đó  cả nhà  có  thể  đoàn tụ  sum họp trong hạnh  phúc. 

      "- Roy!!  .... Anh nhớ em!!!  " Màn đêm  vẫn đang che chở  cho con người  ấm áp  đó.  Trái tim đang đập  vẫn  luôn  hy vọng  . Hy vọng  tìm  lại  nguồn  sống  từ trong bóng tối.

///***///***///***///****///****///***////***

                    Một  tuần sau
  

Vương Tuấn Khải  xếp chân  ngồi trên ghế  nhìn  gã  bạn thân  quần áo  ngời ngời  , ra dáng bác  sĩ  không  khỏi  ghen tức , chán  nản  lắc  đầu.  Tên này thật sự  may mắn  nhanh chóng  tốt  nghiệp  lại  còn  nhanh chóng  tìm  được  việc làm,  còn  anh phải chờ tận  hai ba tháng  nữa  haizz.  Nhanh chóng  nhận  ly cafe do  Chí Hoành  mang đến  mà  không  để ý  đến  nụ  cười  ẩn sau nó. Thiên Tỷ  mặc nhiên đưa ly cafe lên  môi.

      
      "- Phụttttttttt!!!! Ya cậu...cậu  oẹ!!!  " Thiên Tỷ phóng như bay vào toilet dưới cặp  mắt  tròn xoe  không  hiểu  chuyện gì  đang sảy  ra,  và  tiếng cười thần  thánh  của  Chí Hoành  đại nhân  vang vọng  rồi  biến  mất sau căn phòng.  Anh chả  hiểu  gì  vô tình  nâng ly cafe Thiên Tỷ uống dở  mà  đưa lên  miệng.  Cảm  giác tê liệt đầu lưỡi với  hương vị  đắng  ngắt  hoà  lẫn với  vị  mặn  tưởng chừng cho cả  một  ruộng muối  vào. Vương lão  đầu  vội  vã  chạy  đến  toilet  giải  quyết  thứ trong họng  trước  gương mặt  đầy hắc tuyến  của Thiên Tỷ. 

     "- Chí Hoành  cậu  chết chắc!!!!  " Anh  lôi cái  con người  sống  chết  ôm  chặt  buồng  rửa  tay  mà  nôn  vội. Ra  xe,  thẳng tiến  đến  bệnh  viện  bỏ  mặc  bạn  nhóc  Chí Hoành  lang thang  hậm hực  phải  đi xe bus.

[Fanfiction Khải -Nguyên ] My Sunshine !!! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ