Author: Azure.
Rating: 12+ nhé
Summary: chỉ là một vài đoạn truyện nho nhỏ về Jimin và Namjoon của thời đi học nên số chữ sẽ rất ít.
-----------------
Jimin rất thích Namjoon là chuyện mà mọi người ai đều cũng biết, không ngoại trừ cả Namjoon, anh cũng hiểu được Jimin rất thích anh và là người hiểu rất rõ điều đó.
Thế nhưng, ngoài thái độ không ai nắm bắt được thì Namjoon không tỏ ra chán ghét với việc theo đuổi của Jimin, ngược lại để yên cho cậu muốn làm gì thì làm.
Mỗi lần tan học, lớp của Jimin tận ở tầng ba còn lớp Namjoon lại ngay tầng một nhưng không ai biết bằng cách nào đó khi Namjoon vừa chạm chân vào bậc cuối của cầu thang, ngẩng đầu lên là đã nhìn thấy Jimin đang đứng ở cổng trường đợi Namjoon. Thường thì lúc đấy Jimin gần như xoay đầu cùng lúc về phía cầu thang mặc dù cậu vẫn chưa nhìn thấy Namjoon, khuôn mặt Jimin ngay lập tức sẽ chuyển từ sáng rỡ sang sáng rỡ hơn nữa như nhìn thấy chân gà cay, phải cố gắng lắm thì Jimin mới kiềm chế không lao vào anh vì cậu nhớ Namjoon từng bảo anh rất ghét những người không biết chờ đợi. Thay vào đó, cậu sẽ đứng yên tại chỗ mà vẫy tay thật mạnh với anh, đồng thời vừa cười thật tươi vừa không biết xấu hổ mà hét to.
"Anh người yêu chậm chạp của em nhanh lên nào!"
Đa số mọi người xung quanh nhất định hướng con mắt về phía cậu để bàn tàn, xì xầm và khinh thường độ mặt dày của Jimin khi dám gọi Namjoon là anh người yêu của mình, kẻ vì ganh ghét sẽ vô duyên đến mức cố tình nói lớn cho cậu nghe "Namjoon làm gì thích cậu đâu mà...". Jimin hiển nhiên bỏ ngoài tai những lời nói không tốt đẹp mấy đó, nhăn răng cười với bạn học và hỏi ngược lại.
"Thế anh Namjoon có nói không thích tôi bao giờ à?"
Dứt lời Jimin lại đứng nhìn Namjoon bước ra cổng mặc kệ bạn học mãi tức tối vì câu hỏi của mình, chuyện Namjoon thích Jimin hay không thì chẳng ai biết nhưng đúng là anh chưa từng nói với mọi người rằng không thích Jimin, câu nói đấy chưa hề thoát ra từ cái miệng xinh đẹp của Namjoon.
Namjoon vẫn chậm rãi bước ra khỏi cổng, còn Jimin thì không thể nào có phong thái từ tốn như anh, mắt liếc thấy chân Namjoon đã chạm ra khỏi cổng là Jimin gần như vồ lấy anh hỏi một câu cậu luôn hỏi mỗi khi kết thúc những tiết học dài đằng đẵng.
"Hôm nay đi học vui không?"
Thường thì Namjoon sẽ gật đầu hoặc lắc đầu, sau đó Jimin sẽ tuỳ theo hành động đó mà mô phỏng khuôn mặt theo. Nếu như Namjoon gật đầu cậu sẽ nhoẻn miệng cười thật tươi, còn lắc đầu thì Jimin sẽ giả vờ sầu não, lén lút mở chai nước chấm những giọt nước lên hai khoé mắt mình và giang hai tay chắn trước mặt anh, không biết phải trái mà hỏi "Thế ôm em an ủi này".
Kết quả là Namjoon nhẹ nghiêng người né Jimin, mím môi cúi đầu bước đi còn Jimin mặc kệ thái độ không hào hứng đấy của anh, tiếp tục theo sau kể cho anh những chuyện vui của mình nhằm an ủi tâm trạng không biết vui hay buồn của người mà cậu thích. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy Namjoon không thèm để tâm đến những câu chuyện của Jimin, nhưng Jimin biết anh vẫn đang lắng nghe cậu nói, chỉ như vậy thôi là đã đủ để Jimin hạnh phúc rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[NamMin] Có một Jimin yêu một Namjoon.
FanfictionJimin rất thích Namjoon là chuyện mà cả thế giới đều biết. Không ngoại trừ Namjoon.