Cô đang phát bài tập cho từng học sinh, ánh mắt nóng rực sau lưng giống như sắp đốt lên lưng cô một cái lỗ.
Phàn Dực Á nhận ra cô?
Không thể nào... Không phải tất cả nữ sinh trong lớp anh ta chỉ biết mỗi Triệu Nhã Nhi sao?!
"Này, cô kia!" Anh kêu to.
Mấy bạn học tò mò đã nhìn qua nhìn lại bọn họ vài lần.
Cô làm như mắt mù tai điếc, không nghe thấy gì.
Nhưng kì quái là anh ta không hề giận dữ, vô cùng kiên nhẫn chờ cô tới gần.
"Bài tập của bạn." Mặt cô không chút thay đổi đặt bài tập lên bàn anh.
"Vì sao mặc ít như vậy? Áo tôi mua cho cô đâu?" Anh hỏi một cách tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như cô là người phụ nữ của anh.
Cắn môi, "Tôi không thích ăn mặc khoe khoang như thế." Cô nhanh chóng trả lời, giọng nói nhỏ đến nỗi chỉ có hai người họ mới nghe được, cô hy vọng không bị ai phát hiện, càng không muốn liên quan gì đến anh.
Không thích ăn mặc khoe khoang là một nguyên nhân rất quan trọng, chiếc áo đó không thích hợp với kẻ nghèo khó như cô.
Còn có một nguyên nhân khác, đó là mẹ cô đã thấy chiếc áo lông kia, ánh mắt không thể rời đi nổi.
Cô không kịp ngăn cản, chiếc áo kia lập tức biến thành "chiến bào" để mẹ cô dùng tham dự những dịp quan trọng trong tương lai.
Cô không muốn mặc chiếc áo đó, nhưng khi ấy Phàn Dực Á lại bá đạo tỏ vẻ nếu không nhận sẽ ném nó vào thùng rác.
Có lẽ trở thành chiến lợi phẩm của mẹ là kết quả tốt nhất cho cái áo.
Tuy rằng cô thực sự không muốn mọi chuyện thành ra như vậy.
"Tối nay chúng ta hẹn hò!" Phàn Dực Á nói, không phải là mời hay hỏi ý kiến, là một câu khẳng định.
"Tôi bận rất nhiều việc." Cô lấy bài tập anh đặt trên bàn lên kiểm tra như thường lệ.
Giống y như đúc trước đây, tất cả đều trống trơn.
Loại cậu ấm không biết nỗi khó khăn trên đời này như bọn họ, chỉ cần bỏ chút tiền thì cho dù mỗi lần thi đều bị điểm không cũng chẳng sao.
"Đi xem phim!" Anh chặn tay cô, bá đạo nói, "Hết giờ học, xem phim trước hay ăn tối trước là tùy cô chọn!"
Chỉ có hai lựa chọn, A hoặc B, tuyệt đối không có C!
Đây là Phàn Dực Á!
Hôm nay, vừa bước vào phòng học, ánh mắt anh đã bị vẻ mặt lạnh lùng của cô hấp dẫn.
Anh không cần tốn nhiều sức đã nhận ra cô.
Chuyện này đối với Phàn Dực Á mà nói quả thực giống như kỳ tích.
Bởi trong nhà, ngày nào cũng tiếp xúc với nữ quản gia mà phải mất chừng ba năm anh mới nhớ kỹ được dáng vẻ của đối phương.
Thì ra không nhớ được dáng vẻ của phụ nữ là bởi vì anh không hề để tâm đến ai.
"Tôi phải đi làm thêm, thật sự không thể đi được." Phàn Dực Á không giống anh Ngôn, vốn bá đạo đến không nghe lời từ chối.

BẠN ĐANG ĐỌC
GIƯỜNG ĐƠN- Đản Đản 1113
RomanceTên truyện: GIƯỜNG ĐƠN Tác giả: Đản Đản 1113 Editor: MỘC Nguồn: Rich( Tangthuvien) I appologized to publish this story that i didn't have editor's approvement! Được đánh giá là truyện ngôn tình mang nội dung sâu sắc, Đản Đản 1133 như muốn...