Chương 12 Ta .... Đói

773 53 24
                                    

Thiên Bình nghe tiếng Thiên Yết, lòng mừng thầm mừng. May mà Thiên Yết xuất hiện, không biết tên Vu Song Tử này sẽ làm gì nàng. May quá được cứu rồi!

Song Tử giật mình hướng về giọng nói mang âm lãnh giết người được phát ra. Hắn thoáng bối rối, nhưng cũng khéo giả vờ bình tĩnh.

"A! Là Tĩnh vương gia đó sao? Xin hỏi Vu Song Tử ta dạy dỗ a hoàn nhà mình cũng liên quan tới ngài sao?"

Thiên Yết cười lạnh.

"Nàng ta là a hoàn của nhà ngươi sao?"

Song Tử khom người vòng tay cung kính trước Thiên Yết. Nhưng cũng hết tám phần tỏ thái độ rồi.

"Dạ phải thưa Tĩnh Vương Gia! Ngài cũng muốn xen vào sao?"

"Bổn vương nhất định xen vào! Mà còn cho ngươi biết cái ả nha hoàn mà ngươi đang nói là...."

"Là gì?"

Thiên Yết lấp lửng câu nói khiến cho Song Tử hơi chột dạ. Hắn liếc Song Tử chậm rãi nhả từng chữ rành rọt.

"Là vương phi của Tĩnh Vương Gia ta. Là vương phi của Lãnh Thiên Yết ta!"

Song Tử nghe xong hai chân rụng rời ngồi bịch xuống đất. Y bây giờ là đứng không vững. Lần trước đụng tới Tĩnh Vương Gia bị hắn đánh cho bỏ chạy. Bây giờ lại đánh vương phi nhà hắn. Y có mấy cái đầu không chịu tội nổi. Không ngờ lần gặp lại ả lừa đảo này. Thì ả lại lên chức vương phi của hắn. Chuyện đời nhiều cái bất ngờ mà không nói trước được.

Thiên Yết liếc nhìn người ngồi phệt dưới đất.

"Sao hả Vu công tử! Ngươi muốn nói gì nữa không?"

Song Tử bây giờ là chết lâm sàng, không phản ứng. Bỏ mặc cho bọn quân lính đến lôi hắn đi. Cả mấy tên gia nô cũng không thoát khỏi số phận như hắn. Tạm thời nhốt Song Tử vào nhà giam với tội gì thì ai cũng hiểu rồi chứ.

Hắn nhìn bọn quân lính kéo bọn người Song Tử đi. Thiên Bình bây giờ được tự do. Nhưng mà lại lê cái xác đến bên Thiên Yết. Cái vẽ mặt của nàng là sợ. Không phải sợ hắn giết nàng, mà sợ hắn có tức giận vì nàng tự ý ra khỏi phủ mà không hỏi ý hắn lên người Sư ca. Bàn tay này hết nắm ngón tay này đến ngón tay khác, rồi lại đến bàn tay kia. Răng không tự chủ mà khẽ cắn môi. Nàng đang suy nghĩ sẽ giải thích như thế nào.

"Nàng nói cho bổn vương biết! Tại sao lại tự ý ra khỏi phủ?"

Thiên Yết không quay lại, hằn chắp tay phía sau. Mắt vẫn nhìn về hướng giải Song Tử đi. Nhưng hắn cảm nhận được Thiên Bình đến gần, nên vang lên tiếng hỏi ngữ khí vẫn bình thường.

"Tại ta ... ta... đói!"

Thiên Bình trả lời ấp úng. Thật sự không biết hắn có tin lý do hết sức vô lý này không. Đường đường là Tĩnh Vương phi lại bị bỏ đói ở Tĩnh Vương phủ. Thiên Yết chau mày ngạc nhiên hỏi lại.

"Đói? ... Tại sao?"

Tĩnh Vương Phủ hắn to lớn đến thế lại bỏ một người bị đói sao? Oan đường! Mà người bị đói lại là Vương phi của Vương phủ. Càng oan đường hơn! Hắn không vội nổi giận, nhưng hỏi xem nàng trả lời sao? Thiên Bình nuốt nước bọt, có khi lại khẽ cắn răng giải thích.

Vương Phi Hờ  [Yết _ Bình] [NGƯNG]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ