Chương 77-79 : Trời tối, tới lúc làm đại sự

2K 31 3
                                    

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

"Đương nhiên là cứu người ah." Khúc Đàn Nhi nhún nhún vai, chờ Kính Tâm hành động, quay đầu lại quét mắt một vòng bốn phía mặt tiền cửa hàng, không biết là hắn vận khí quá tốt hay thế nào, chọn ngã đúng chỗ gần tiệm thuốc.

Lúc đem nam tử cứu được tới tiệm thuốc, không kịp chờ hắn tỉnh lại, sau khi xác định hắn không có việc gì liền chuẩn bị trở về. Hơn nữa bởi vì không mang bạc ra ngoài, trên tay ngân phiếu giá trị lại quá lớn, Khúc Đàn Nhi không có cách nào chỉ có thể tùy tiện đem trang sức đeo tay làm dược phí, bất quá tìm tới tìm lui, nàng lấy ngay cây trâm cài tóc trên đầu Kính Tâm.

Từ tiệm thuốc đi ra, sắc trời cũng đã trầm xuống.

Một đường trở về, cũng không có chuyện gì khác phát sinh.

Từ cửa lớn Vương Phủ đi vào Tuyết Viện, mọi thứ an tĩnh quá mức quỷ dị.

"Các cô đi đâu vậy, sao đến bây giờ mới trở về?" Tô Nguyệt Lạp từ trong phòng đi ra.

"Xuất phủ tản bộ một chút, không ra ngoài phủ không biết, hóa ra chúng ta xuất phủ vậy mà dễ dàng như vậy, chỉ cần đem chân vượt ra ngoài là được, không cần giống như trước kia, cố sống cố chết trèo tường chạy trốn." Khúc Đàn Nhi hướng ghế xích đu nằm xuống, cảm giác tự tại.

"Thật sao?" Tô Nguyệt Lạp biến sắc, không nói thêm gì nữa, ánh mắt chuyển hướng tới mấy cái dĩa bày trên mặt bàn, mở miệng lần nữa: "Cả bàn điểm tâm này là Vân phu nhân đưa tới, nói muốn tới tìm cô tâm sự, nhưng không gặp liền trở về rồi."

"Vân Ưu Liên?" Khúc Đàn Nhi gảy nhẹ lấy lông mày, cười nhạt mà nhìn xem liền bày ở trước mặt mình điểm tâm, cũng không nói thêm cái gì, tùy ý mà liền cầm lấy một khối điểm tâm đến nếm.

"Đàn Nhi, cẩn thận ở trong đó có độc." Tô Nguyệt Lạp giật mình, vội vàng muốn đi ngăn cản.

"Yên tâm, không sao đâu. Cô nghĩ xem nàng ta tự mình đưa tới đồ vật dám hạ dược sao?" Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, cười nhẹ, không để ý đến Tô Nguyệt Lạp, bắt đầu ăn điểm tâm trên bàn.

Mùi vị không tệ, chỉ là hơi nguội.

Vân Ưu Liên tìm nàng tâm sự? Không có chuyện tốt không thắp đèn, xem ra là muốn tới thu hoạch quả đi.

"Nữ nhân đó sẽ không phải là muốn đến bảo cô rời đi chứ?"

"Hình như là vậy đó." Khúc Đàn Nhi cười nhìn Tô Nguyệt Lạp, chỉ tiếc. . . Nàng không muốn cho cái gì thì kể cả người khác có cầm đao gác lên cổ, cũng tuyệt đối không lấy được từ nàng đâu.

Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, không ai nói gì nữa.

Đêm nhanh chóng tới, trời tối đen đến mức dị thường.

Bên trong Tuyết Viện người vốn không nhiều, nên buổi đêm trong nội viện mọi người đều đi nghỉ ngơi hết, xung quanh cũng vô cùng yên tĩnh.

Nhàn nhạt dưới ánh trăng, có một thân ảnh xuất hiện.

Khúc Đàn Nhi len lén nhìn tình huống ngoài cửa, lúc xác định không có ai liền nhanh chóng mở cửa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, chạy thẳng phía trước, chỉ là bởi vì đằng sau còn cõng theo một túi đồ vật, cho nên lúc chạy cũng có chút trở ngại.

Một đường vừa đi vừa tránh, cuối cùng cũng đến hậu viện, tìm đến một gốc cây tự nhận thấy không thể tốt hơn, dưới gốc nhiều bùn đất mềm, đào lên cũng thuận tiện, hơn nữa cũng không dễ dàng để người ta phát giác.

Đem cái túi cõng trên người buông ra, sau đó cầm cái xẻng đã sớm chuẩn bị tốt lên bắt đầu đào bùn đất, không bao lâu, nàng trên mặt đất đào đã ra một cái hố, lúc tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, tiện tay đem sổ sách và bút lông từ trong ngực lấy ra.

"Một sợi dây chuyền trân châu." Khúc Đàn Nhi nhẹ nói, sau đó ghi vào sổ một cái xong, liền từ trong túi đem một sợi dây chuyền trân châu bỏ vào trong hố, mà hố phía dưới còn cẩn thận để một cái rương nhỏ đựng đồ.

"Một cái vòng tay vàng."

Lại ghi vào, lại đem vòng tay vàng đặt xuống hố.

"Một ngọc như ý. . . Nha, cũng không biết những vật này đi cầm có đáng tiền không, nhỡ chúng không đáng giá đến lúc đó không phải thật sự sẽ chết đói đầu đường sao? Mong là không phải ah, những thứ này nhìn rất xinh đẹp, hẳn là có giá trị lắm." Khúc Đàn Nhi bên cạnh ghi lại số, vừa lầm bầm lầu bầu mà xong.

Mây đen gió lớn, quả nhiên là thời gian để làm đại sự, chỉ là. . . Ánh mắt dáo dác bốn phía, tối như vậy tại sao lại làm cho người ta thấy lạnh gáy chứ?

"Xem ra, Khúc đại nhân đối với nàng cũng khá, thế mà cho đồ cưới không có cái nào là kém phẩm, vàng bạc châu báu đồ trang sức tất cả đều đầy đủ." Bất thình lình, một thanh âm vang lên.

"Phải thế chứ, chỉ mội tội hơi ít, nếu không. . ." Khúc Đàn Nhi không tự giác mà đáp lời, chỉ là, lời nói đến một nửa, bất thình lình dừng lại, toàn thân run lên, hoài nghi mình vừa mới rồi có phải bị ảo giác hay không, nếu không. . .

Chỉ là, chờ rất lâu, sau lưng cũng không thấy có người nói chuyện, cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì. Sau đó. . . Chậm rãi quay người lại, gương mắt nhìn lên, muốn nhìn chút xem cuối cùng là ai đứng sau lưng nàng, nhưng quay ra sau, lại chẳng thấy gì cả. Không có người? Tại sao lại có tiếng nói?

"Gì đây, chẳng lẽ là gặp ma." Khúc Đàn Nhi đáy lòng lạnh xuống, khẽ nguyền rủa một tiếng.

"Nàng không gặp ma, nàng thấy là người."

"Ah, maa a." Khúc Đàn Nhi mất tập trung, lúc xoay người lại, nhìn thấy trước mắt đứng một cái bóng, nhất thời chấn kinh, dọa đến cả người đều hướng phía sau ngã ngồi xuống.

"Bản Vương giống ma sao?" Mặc Liên Thành gảy nhẹ lấy lông mày, nhàn nhạt nhìn nàng đang kinh hãi, ánh mắt quay lại nhìn vào bên trong cái hố mới đào có bảo rương, nhếch miệng lên một đường như có như không ý cười.

"Giống." Khúc Đàn Nhi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gật đầu vâng dạ.

Tim đột nhiên nhảy điên cuồng, mà bây giờ không chỉ là lòng đang nhảy, các mí mắt cũng đều đang nhảy, mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai. . . Khổ rồi, nàng hiện tại nhảy là mắt phải.

Quả nhiên, chỉ cần cái tên này vừa xuất hiện là không gặp chuyện gì tốt mà.

"Ồ, vậy sao."

"Có việc gì sao?" Khúc Đàn Nhi bĩu môi, từ dưới đất bò dậy, lườm hắn một cái, lại nhìn vào trong cái rương, may mà đã kịp đắp lên.

"Không có việc gì thì không thể tới sao?" Mặc Liên Thành nhàn nhã nói.

"Tạ ơn Vương Gia quan tâm, Vương Phi của ngài là ta hiện tại rất tốt, thân thể khỏe mạnh, xương cốt thoải mái, tâm tình thư sướng, cho nên, ngài có thể yên tâm đi."

"Bản Vương có nói là tới thăm nàng sao?"

". . ." Khúc Đàn Nhi phiền muộn, chỉ kém không cho hắn trợn trắng mắt ra thôi.

Nàng đã sớm nói, người dọa người là sẽ hù chết người, mà hắn vừa mới cái kia dọa nàng pháp, sớm muộn gì nàng mạng nhỏ sẽ gọi hắn dọa cho đến Tam Hồn Thất Phách đều tìm không trở lại.

Chỉ là. . .

"Những vật này đồ cưới ta mang tới, ta không có trộm đồ trong phủ của ngài."

"Ồ, vậy sao?"

"Không sai, nếu không tin ngài có thể để cho người kiểm tra Tuyết Viện bên trong xem có mất đồ hay không, đồ trong phủ của ngài, ta không cầm cái gì cả." Khúc Đàn Nhi nghiêm túc nói, không có nửa phần đùa giỡn.

"Nàng hình như quên mình là Vương Phi, Tuyết Viện cho nàng, tùy nàng xử trí, muốn lấy cái gì liền lấy cái đó." Mặc Liên Thành tựa ở trước cây, lạnh nhạt nói, mà ánh mắt từ lúc nhìn qua cái rương dưới đất sau khi nhìn lên, liền một mực chằm chằm ở trên người nàng, không rời nửa phần.  

Edit full - Bạo Tiếu Sủng Phi: Bà Đây Chờ Ngươi Bỏ Vợ Đó ( Song Thế Sủng Phi )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ