Editor: Hằng Dâu
"Vậy để ta nói trước, Bản Vương muốn hỏi nàng vài câu."
"Hỏi đi."
"Bản Vương là Độc Xà? Hay là mãnh thú?"
"Hả, ngài đừng hiểu sai ý ta. Ta có nói gì động chạm đến ngài thì cũng chỉ là lời nói vô tâm thôi. Bởi vì ta đang phiền đây. . . Có gặp người khác lúc đó ta cũng sẽ nói vậy thôi." Khúc Đàn Nhi trong lòng bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời vấn đề này. Bởi vì chuyện nhỏ mà không sớm làm rõ, rất có thể sẽ như cây gai, đâm dưới đáy lòng.
Mặc Liên Thành nhìn chăm chú nàng. Thật lâu, ánh mắt dần bình lặng thanh tịnh trở lại, khuôn mặt tuấn tú cuối cùng cũng chậm rãikéo căng , tạm thời tin tưởng lời giải thích của nàng. Lại hỏi: "Hay là Bản Vương làm vẫn chưa đủ?""Không có. Ngài đã làm nhiều thứ cho ta rồi." Khúc Đàn Nhi thản nhiên trả lời, lại hỏi lại: "Lúc đó ngài rõ ràng đã tiến cung rồi, tại sao lại xuất hiện ở Khúc Phủ? Là vì ta sao?"
"Điều đơn giản như vậy mà còn phải hỏi à?"
"Được rồi. Vậy ta muốn biết, ngài. . . Yêu ta sao?"
"Ai yêu nàng chứ? Đừng có tự mình đa tình!" Mặc Liên Thành vội vàng phủ nhận, thậm chí còn hơi nghiến răng nói. Như thế, trái lại càng che càng lộ.
"Gì chứ. . ."
Khúc Đàn Nhi vốn đang rất nghiêm túc, nghe vậy khuôn mặt nhỏ lại xuất hiện mấy vạch đen.
Tên khốn kiếp này? Kể cả không phải thích người ta thì cũng đừng tự nhiên ngồi đó giận dỗi vậy chứ? Nhưng bộ dạng này của hắn, tại sao càng nhìn càng thuận mắt vậy? !
Được rồi, nàng thừa nhận suy nghĩ trong lòng có hơi biến thái, nên mới cảm thấy thích một tên xấu xa như hắn.
Khúc Đàn Nhi cười ngốc nghếch chậm rãi nằm xuống, ánh mắt nhìn về phía đầu giường. Nháy mắt, nụ cười lại cứng đờ, chậm rãi nhắm mắt lại. Tình thân và tình yêu? Chỉ có thể chọn một? !
Sao mà tàn nhẫn. . .
Nửa ngày, trong phòng dị thường yên lặng.
Khúc Đàn Nhi chợt thấy bên người có một vòng khí tức quen thuộc, lại thấy trán đau đau, bị Mặc Liên Thành nhẹ nhàng gõ một cái, "Đang suy nghĩ gì vậy? Không phải nói muốn an tâm nói chuyện sao?"
"Ừm, vừa rồi muốn nói chuyện. Nhưng phát hiện. . . Ngài không thích ta như vậy thì cũng không cần phải tiếp tục nói nữa, haiz." Khúc Đàn Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ, mắt cũng không mở ra, xoay người dịch vào trong góc giường, không thèm để ý đến hắn. Chỉ là, nữ nhân giận dỗi như vậy lại làm người khác càng ngày càng thích.
Mặc Liên Thành khóe môi quái dị giật giật.
"Nếu như Bản Vương thừa nhận. . . yêu nàng thì sao?"
"Yêu thật sao?"
"Yêu?" Nghi hoặc.
"Yêu, chính là trong lòng ngài cả một đời, chỉ có thể có một mình ta."
Khúc Đàn Nhi không quên, đã từng cùng Mặc Tĩnh Hiên cũng thảo luận qua vấn đề này.
Thích, là có thể đồng thời thích rất nhiều người, nhưng yêu, thì chỉ có thể yêu một người. Nếu người Mặc Liên Thành yêu chỉ có nàng, mà không phải đơn giản thích chơi thôi thì dù có một ngày, nàng thật sự từ bỏ cơ hội đoàn tụ với người nhà, vậy cũng chỉ có thể là bởi vì hắn yêu nàng, chứ không phải vì nàng yêu hắn.
![](https://img.wattpad.com/cover/115808290-288-k834357.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Edit full - Bạo Tiếu Sủng Phi: Bà Đây Chờ Ngươi Bỏ Vợ Đó ( Song Thế Sủng Phi )
عاطفيةĐã chuyển thể thành phim Song Thế Sủng Phi Editor: Hằng Dâu (vui lòng giữ nguyên credit) Tác giả: Phạn Khuyết Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Ngọt sủng Mỗ gia nhướng mày nói: "Bổn vương nói một...