Chap 50: Trả lại cho em những gì thuộc về quá khứ

4K 250 19
                                    



"Trộm viện ngọc? Ngay đêm hôm nay?" Tôi kinh ngạc kêu lên, mắt dán chặt vào khuôn mặt lạnh lùng của Taehyung như cố tìm ra một ý đùa cợt nào đó đang hiện diện trong hắn.

"Đúng." Hắn đáp lại, giọng lạnh tanh và không có vẻ gì là đang đùa.

"Nhanh vậy sao? Thế còn Min Bang..."

"Tối nay, Min Bang Bang cùng những người có chức sắc trong tộc sẽ đi dự dạ tiệc ở tư dinh tộc Goo. Đây sẽ là một cơ hội tốt cho chúng ta." Taehyung nhanh chóng ngắt lời tôi, khuôn mặt hắn tỏ vẻ khó chịu như muốn kết thúc nhanh cuộc nói chuyện.

"Ờm, vậy quyết định thế đi. Tối nay chúng ta sẽ hành động." Tôi không nhìn hắn khẽ xoa xoa sống mũi, cười gượng.

Taehyung gật đầu thay cho lời nói rồi không nhìn tôi, hắn nhanh chóng bước thẳng. Đột nhiên hắn dừng lại, bàn tay lạnh như băng đưa lên xoa xoa đầu tôi một cách vụng về khiến mái tóc nâu trở lên rối bù. "Ngủ sớm để lấy sức và... hãy tin ở tôi."

Giọng nói thoát ra từ miệng hắn, dịu dàng đến mức đáng ngạc nhiên. Với tâm trạng khó hiểu và chút lâng lâng trong lòng, tôi cứ đứng thần người như vậy trước hiên nhà cho đến khi nghe thấy tiếng sập cửa vang lên ở đằng sau.

Đêm nay tôi sẽ đến tộc Min, nơi ba tôi đã ra đi một cách đau đớn, nơi tôi đã từng làm mất đoạn kí ức vừa đẹp vừa đáng sợ. Nơi đó giờ đã thay đổi như thế nào? Vườn hoa hồng long lanh ánh sương trong buổi sớm, cốc trà hoa sói thơm lừng, cây hoa tuyết bay và cả người con trai dịu dàng ấy nữa... Cái gì đã thay đổi và cái gì còn vẹn nguyên? Câu trả lời hãy để cho đêm nay giải đáp.

Tôi nghĩ rồi khẽ nhếch môi mỉm cười, xoay người bước vào trong nhà. Taehyung nói đúng, tôi nên đi ngủ sớm để giữ sức và... nên tin tưởng ở cậu ấy.

---

Ánh nắng nhạt của buổi chiều bị chiếc rèm xanh che phủ, chỉ còn lốm đốm vài sợi nắng mỏng lọt vào phòng, phủ lên chiếc chăn bông ấm áp.

Taehyung nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trên chiếc giường đơn cạnh cửa sổ, Jungkook đã chìm sâu trong giấc ngủ, đôi môi còn đọng lại một nụ cười buồn.

Cậu thả người nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt màu tím bạc chăm chú nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của Jungkook. Lúc ngủ trông cậu ấy thật đẹp, thật bình yên, giống như những cơn sóng xanh hiền từ, dịu êm và trong mát.

Nghĩ đến đây, cậu bất giác thở dài. Đêm nay sẽ là một đêm thật dài và mệt mỏi, cậu biết và cậu lo sợ. Sợ rằng qua đêm nay, đôi môi ấy sẽ không cười nữa, khuôn mặt ấy sẽ không ánh lên những niềm hạnh phúc ngây thơ nữa và đôi mắt ấy sẽ không còn nhìn thấy cậu, hay bất cứ ai trên đời này nữa, mà chỉ còn sự hận thù, nỗi đắng cay, tuyệt vọng.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Taehyung hình dung ra được nỗi sợ hãi đang xâm chiếm trong lòng mình.

Dù là vậy, cậu vẫn phải lựa chọn đi theo con đường ấy, con đường mà cả "ba người" đều cảm thấy đau khổ. Nhưng chính con đường ấy sẽ đem lại sự sống cho Jungkook, sự sống mà cả cậu và anh ta đều mong muốn.

VKookSu | Trường Học VampireNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ