23. Sống chung

379 31 0
                                    

Tôi trở về nhà, ngay sáng sớm hôm sau cha tôi nhận được tin tốt, vụ việc của ông có dấu hiệu tiến triển thuận lợi bất ngờ. Cha tôi là người vốn suy nghĩ cặn kẽ, ông hẳn sẽ không tin mọi việc có thể tự nhiên từ dữ hóa lành như thế. Sớm hay muộn tôi cũng phải trình bày với ông về quyết định của mình.

Tôi chậm rãi ăn bữa sáng, ông từ trên lầu đi xuống, gương mặt ông không những không vui mà còn đầy vẻ tức giận. Ông cầm bình trà ném thẳng xuống dưới sàn, tiếng đồ sứ vỡ vụn vang lên…

Từ nhỏ đến lớn, rất ít khi ông nổi cáu với tôi…

-  Vậy là con qua mặt cha đấy sao hả Jennie ? Làm sao những kẻ đã quay lưng kia, cả nhà họ Min đó bỗng trở lại giúp đỡ? Cả ngày hôm qua con đã đi đâu? Chính là đi gặp thằng đó sao?

Tôi đợi cha chửi mắng trút giận một hồi xong mới từ tốn đáp lại:

-  Cha, con cũng định thưa lại với cha, nếu không có gì thay đổi, qua tết con sẽ kết hôn với anh ấy. Trước mắt chúng con sẽ sống chung để tìm hiểu thêm… Mong cha xem con như một người đã trưởng thành…

-  Jennie, không lý nào con thích thằng đó. – Cha tôi trợn mắt, bước đến nắm mạnh hai vai tôi – Jennie, lý do là gì? Vì cha đúng không? Cha vô dụng đến mức đem con gái mình bán đi sao? Thằng đó không thật lòng với con đâu, nó chỉ nhất thời muốn chinh phục, thậm thí muốn thách thức cha đây hoặc là thằng Yoongi...

-  Không đâu cha… – Tôi cố gắng bình tĩnh, bộ dạng khẩn khoản thuyết phục cha tôi – Cha đừng lo, anh ấy là bạn học cũ của con, con hiểu rõ anh ấy hơn cha. Anh ấy cũng không phải người xấu… Bọn con nói chuyện rất hợp… Cha xem, con chưa đề nghị giúp đỡ, anh ấy đã nhiệt tình lo mọi việc…

Cha tôi ôm lấy tôi, mắt ông bỗng rớm lệ, có vẻ bao nhiêu năm qua, ông không trải qua chuyện đau lòng và bất lực như vậy:

-  Jennie à, cha dù thế nào cũng phải bảo vệ con, chỉ có con là quý giá nhất, cha sẽ không để con thiệt thòi… Cha sẽ công khai từ chức, nhận mọi thiếu sót về mình. Cha già rồi, tất cả không còn quan trọng.

-  Cha nghĩ quá xa rồi, nếu con cũng thích người ấy, người ấy cũng thích con, chúng con đều có trách nhiệm và tôn trọng lẫn nhau thì sao lại không được? – Tôi tìm mọi cách khiến ông yên tâm, cho dù là những lời nói mà trong lòng tôi còn không mấy chắc chắn.

Vừa lúc đó thì chuông cửa reo. Cha tôi nhìn qua màn hình camera thấy đó là Nam Joon , bèn khoát tay nói lớn:

-  Thím Jeon, bảo thằng đó cút về ngay!

-  Cha, không nên!

-  Jennie, nếu con không nghe lời thì đừng gọi ông già này là cha nữa! – Cha tôi kiên quyết ngăn cản.

Bất ngờ, qua màn hình camera thấy Min Nam Joon quỳ xuống trước cổng nhà tôi. Hắn vốn là một kẻ ngạo mạn mà lại có thể làm thế sao?

Cha tôi cũng phải ngạc nhiên, ông liền bước ra cổng, nhìn Nam Joon một cách đầy ác cảm và nghi ngờ:

-  Cậu định làm gì? Cậu mau đứng lên đi, gia đình tôi không nhận nổi đâu!

 💮  Bangpink | ĐỊNH MỆNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ