Buổi sáng hôm sau, hắn dậy sớm hơn và cũng là người vào đánh thức tôi. Trong lúc tôi còn uể oải, Nam Joon khẽ hôn lên trán, âu yếm nói:
- Quá tám giờ rồi, dậy ăn sáng đi rồi lát nữa anh chở em về nhà ngoại…
Vì đêm qua suy nghĩ nhiều nên không ngủ đủ giấc, bây giờ vẫn còn ngái ngủ. Tôi lề mề làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo xuống nhà, trên bàn ăn hắn đã bày sẵn đồ ăn, cũng không quên khoe là hắn tự nấu.
Hắn chu đáo trải khăn ăn cho tôi, bộ dạng rất vui vẻ nhiệt tình. Bỗng dưng trong lòng tôi thoáng phân vân, liệu lúc này có nên đem mấy chuyện uẩn khúc kia ra hỏi thẳng hắn hay không? Nhưng nếu không hỏi hắn, có lẽ tôi sẽ tiếp tục vướng mắc, suy nghĩ không ngừng về chuyện đó.
Nếu tìm gặp riêng anh để hỏi thì cũng không ổn, nếu lỡ để hắn biết, e rằng hắn sẽ không nhân nhượng như ngày hôm qua. Chưa kể đến hiện tại anh còn đang gặp rắc rối, Nam Joon hẳn là đã biết về chuyện anh phía sau âm thầm chống lại cha mình, hắn không chừng đang nắm thóp anh. Tôi cần cân nhắc để mọi chuyện không tiến triển theo chiều hướng xấu đi, cho cả tôi, cả cha tôi và anh.
- Đang nghĩ gì vậy? – Hắn bỗng nhiên hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Không có gì, tại hơi đầy bụng nên không muốn ăn…
Nam Joon bèn nhíu mày, tỏ vẻ không vui:
- Dạo này em ngày một gầy đi, anh thích đầy đặn một chút, nếu người như que củi ôm sẽ không thích, đè lên cũng không êm…
- Cái… cái gì hả? – Tôi liền không tự giác đỏ mặt – Sao anh có thể phát ngôn như vậy?
Hắn bật cười sảng khoái còn tôi thì tức giận lườm nguýt, lấy trái nho ném hắn. Chúng tôi rượt đuổi nhau khắp phòng bếp, sau cùng Nam Joon túm lấy tôi rồi ôm chặt, khống chế không cho tôi tiếp tục đánh hắn. Không khí đang có vẻ ấm áp suồng sã thì bỗng dưng chuông điện thoại của tôi lại reo.
Cả tôi và hắn cùng nhìn đến cái tên trên màn hình điện thoại, tôi có phần ngỡ ngàng còn hắn thì mặt mũi tối sầm lại. Tôi lập tức muốn vươn tay lấy điện thoại nhưng vẫn phải lén ngước lên nhìn thái độ hắn. Đột nhiên hắn buông tôi ra, có vẻ bình tĩnh nói:
- Nghe đi!
Chẳng ngờ khi tôi mới đưa tay nhấn phím nghe, còn chưa kịp thấy đầu dây bên kia giọng anh vang lên tiếng alo, Nam Joon đã đột ngột kéo tôi lại, mạnh mẽ đè tôi xuống bàn hôn.
Mắt tôi mở to kinh hãi vì hành động của hắn, thân thể lại không thể giãy dụa. Điện thoại trên tay vẫn cầm, loáng thoáng nghe được tiếng anh bên đầu dây kia không ngừng gọi “Alo, Jennie, em có nghe không?”
Nam Joon hôn hung bạo khiến tôi không thể thở nổi, đầu óc dần mê man. Trong lúc cố gắng lấy được một chút tỉnh táo, tôi toan ấn phím kết thúc cuộc gọi. Hắn vẫn nhanh hơn tôi một bước, giật lấy điện thoại khỏi tay tôi. Cuộc gọi vẫn đang được kết nối…
Mơ hồ thấy ánh mắt hắn vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, tôi tận lực chống cự. Nam Joon tạm buông môi tôi ra, ghé sát vào tai nói rất nhỏ:
BẠN ĐANG ĐỌC
💮 Bangpink | ĐỊNH MỆNH
FanfictionJennie chẳng ngờ được vị hôn phu do gia đình sắp đặt lại chính là mối tình đầu đã lỡ đánh mất, là người cô luôn chôn dấu trong tim suốt mười lăm năm. Nếu không phải là định mệnh, tại sao cô vẫn còn gặp lại anh? Thế nhưng, dường như anh đã yêu người...