Tôi tắt điện thoại, giam mình trong sự yên tĩnh nửa ngày trời. Buổi tối, suy nghĩ trong đầu vẫn còn rối tung lên nhưng có một điều tôi rõ hơn cả: tôi không thể dễ dàng chấp nhận sự thật này.
Luống cuống thu dọn đồ đạc, tôi nghĩ mình phải rời khỏi nơi này... Quá khứ của Nam Joon , đó không phải điều gì quá to tát so với...
So với việc tôi đã bắt đầu ảo tưởng vì hắn, những gì hắn đem đến quá đỗi tự nhiên và ngọt ngào, khiến một người từ chỗ không hi vọng gì quá nhiều vào cuộc hôn nhân này như tôi cũng lạc vào một trò chơi tình cảm mà không biết bao giờ nó sẽ kết thúc.
Vì giao ước, có thể tôi sẽ trở lại, nhưng chí ít không phải lúc này. Tôi cần bình tâm lại, lấy được lý trí và sự độc lập trước đây của mình.
Đang loay hoay xếp vào túi những món đồ cuối cùng còn sót trong phòng hắn, chợt nghe thấy tiếng mở cổng, không lâu sau đó là tiếng bước chân đi lên lầu. Tôi ngưng thu dọn, cố duy trì một sự điềm tĩnh.
Nam Joon trên tay vẫn còn xách vali, người hắn phảng phất mùi hơi men. Hắn đứng ở cửa nhìn tôi hồi lâu, dáng vẻ bình thản, thái độ cũng chẳng có gì là quá ngạc nhiên. Tựa như không có chuyện gì xảy ra, hắn đặt vali xuống, vui vẻ nói:
-Bà xã, anh mua rất nhiều quà cho em... Em nấu cơm chưa? Hay chúng mình ra ngoài ăn tối nhé?
-Anh thôi đi được không? - Tôi bèn đứng lên, có phần lớn tiếng nói.
Hắn bật cười, đáy mắt u ám bước đến đầu giường, lấy từ giỏ len ra chiếc khăn còn đang dang dở. Cầm nó trên tay, trân trân nhìn một lát rồi lại bỏ xuống, giọng hắn đắng ngắt:
-Anh biết mà. Anh biết là em sẽ không hoàn thành nó... - Hắn bỗng lắc đầu - Nhưng không sao cả, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ...
-ĐỦ RỒI! - Trong lòng vừa phẫn uất vừa đau đớn, tôi mở to mắt nhìn thẳng hắn - Thay vì nói những lời như vậy, anh không có bất cứ điều gì muốn giải thích sao?
Nam Joon từng bước đến bên tôi, vươn tay ôm lấy tôi, mặc cho tôi không ngừng giãy ra, hắn vẫn cương quyết ôm chặt. Một bàn tay theo thói quen vuốt nhẹ từng sợi tóc mai rồi ôm lấy gò má tôi, giọng hắn vẫn rất thản nhiên:
- Những gì em biết được, những sự thật đó vẫn chưa thỏa mãn em sao? Em băn khoăn điều gì nhất?
- Anh từng chung sống với cô ấy? Anh từng bảo cô ấy phá thai? Đúng không?
Tôi ngàn lần ước hắn sẽ nói rằng không phải, tất cả là do Nayeon kia bịa đặt mà thôi. Nhưng hắn lại không ngần ngại gật đầu khiến trong lòng tôi bỗng dưng dâng lên một cảm giác rất ghê tởm, cố giằng co thoát khỏi vòng tay hắn.
- Tại sao? - Tôi hét lớn - Tôi không thể hiểu, anh luôn nhắc đến người cha cũ, anh coi trọng tình phụ tử như vậy, tại sao anh có thể dễ dàng nhẫn tâm với chính con của mình? Lý do là gì? Bây giờ anh sẽ nói là không yêu cô ấy bằng sự nghiệp sao?
- Hết chưa? Đó là tất cả những gì em muốn hỏi anh à? - Trong mắt hắn thấp thoáng một sự thất vọng khó hiểu, rất nhanh sau hắn thẳng thừng trả lời - Được thôi, anh không muốn đứa trẻ đó, anh cũng chưa từng yêu cô ta.
BẠN ĐANG ĐỌC
💮 Bangpink | ĐỊNH MỆNH
FanfictionJennie chẳng ngờ được vị hôn phu do gia đình sắp đặt lại chính là mối tình đầu đã lỡ đánh mất, là người cô luôn chôn dấu trong tim suốt mười lăm năm. Nếu không phải là định mệnh, tại sao cô vẫn còn gặp lại anh? Thế nhưng, dường như anh đã yêu người...