Đường Diệc Thành ngồi trong phòng làm việc, tay anh linh hoạt trên giấy, nếu hỏi anh quyến rũ nhất lúc nào, có lẽ chính là lúc làm việc.
Đàn ông làm việc luôn tập trung như vậy, nếu không phải người nghiêm túc cũng đều mang vẻ đẹp ảo diệu khi đặt bút. Thư kí bên cạnh nhìn anh không chớp mắt, lí do rất đơn giản, Đường Diệc Thành là một nam nhân đẹp mã, ngũ quan sắc sảo, đường nét góc cạnh rõ ràng, nhưng tính anh lại lạnh lùng như vậy, công tư phân minh, gây nên bao tiếc nuối cho các cô gái... Rốt cuộc, nhịn không nổi nữa.
" Thư kí Trần, xong việc có thể ra ngoài "
Thư kí "....." cảnh đẹp trước mắt bị phá vỡ còn nhận một cái liếc mắt đầy "ẩn ý" của đại boss, chắc chắn sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi đây, liền nhanh chân ra ngoài.
Đường Diệc Thành hai tay day thái dương, anh làm việc hai ngày liền có chút mệt, dự án khu đô thị này anh muốn có được, nên năng suất làm việc gấp ba lần bình thường, không phải tại người kia bảo thích khu đất đó sao.
Đồng hồ điểm đúng năm giờ, con người nào đó liền phóng nhanh ra khỏi công ty, Đường Diệc Thành nổi tiếng là người đúng giờ, nhưng đôi khi anh lại đến muộn và lấy lí do là "đường đông", anh là người trẻ lại có tiếng trong nghành, lí do này nghe dĩ nhiên không mát tai cho lắm, nhưng từ miệng Đường Diệc Thành anh thì từ nào không mát tai cũng đổi thành rất mát tai... Nhưng riêng việc ra về của công ty anh không bao giờ muộn dù chỉ 1 phút, năm giờ năm phút, chiếc xe màu đen của anh đã lao khỏi nhà xe...
Xe anh chạy đến một khu nhà, rồi dừng hẳn ở dãy cuối. Ngôi nhà cuối cùng là ngôi nhà kiểu phương Tây, cửa chính bằng gỗ màu vàng nhạt, cửa sổ đều làm bằng thủy tinh, màu chủ đạo của ngôi nhà là xanh dương nhạt. Kì thực, Đường Diệc Thành thích màu đen nhất, nhưng vì người kia thích những màu sáng, anh liền đem nhà đi sơn lại.
Lúc vào nhà không thấy ai, tâm tình của anh liền đi có chút hụt hẫng.
"Về rồi à?" giọng nói dịu dàng vọng lên. Thân ảnh từ trong bếp bước ra, trên tay còn cầm một dĩa cam vừa gọt. Liếc thấy sắc mặt anh không tốt "Là ai lại chọc giận anh?"
"Còn không phải em?" anh vừa thay giày vừa nói, cô liền trợn mắt "Em!? Anh vừa về nhà, em đã làm gì anh?" cô hậm hực, tên đàn ông này vừa về đã muốn gây chuyện.
Cô tức giận, anh lại thấy nhẹ nhỏm, cũng không thèm trả lời. Người kia lại quyết không tha, cứ đi theo léo nhéo bên tai anh. Đường Diệc Thành ngồi xuống ghế, đầu anh ngửa ra sau, cô cũng không có ý định buông tha anh, ngồi xuống cạnh anh
"Đường Diệc Thành, anh nói rõ cho em" cô không chấp nhận có một người đột nhiên trách móc cô như vậy được "Đường Diệc Thành, anh không nói, em không cho anh ăn cam", lời nói có hiệu quả, anh liền mở mắt, đĩa cam đặt ngay ngắn trên bàn, mắt thấy anh để ý, cô liền đẩy nó ra xa. Đường Diệc Thành liếc nhìn cô, cô lại lơ đi coi như không thấy.
Anh liền đứng dậy, cô cau mày "Đường Diệc Thành! Anh không thấy em sao?"
"Thứ lỗi cho anh không thấy" anh cười đểu rồi cầm dĩa cam lên phòng... " Tên đáng ghét! Rõ ràng muốn trả đũa"
BẠN ĐANG ĐỌC
Bà Xã Đại Nhân
RandomTruyện nói về cuộc sống của một đôi vợ chồng trẻ đến với nhau vì hôn nhân thương mại. Cô thích anh, anh không biết. Anh thích cô, cô không hay. Nam chính chiều vợ. Đôi lời tác giả: Đây là truyện nhẹ nhàng, không phải ngược sâu sắc, chỉ là những mâu...