Chương 18: Thất Sát Điện.

161 4 0
                                    

VI ÁI THÀNH THẦN.

Chương 18: Thất Sát Điện.

Thiên Dung Thành lúc này đã khá nhộn nhịp.  Việc tu sửa lại đại điện sau trận chiến thần khí cũng đã gần hoàn tất .
Sóc Phong nằm vắt vẻo trên mái điện cao ngút, những cơn gió lớn thổi qua khiến y phục bay lên phần phật, nhưng hắn vẫn bất động, đôi mắt dưới lớp mặt nạ chỉ chú ý đến chiếc khăn tay màu trắng thêu cành đào đỏ thắm ,gói bên trong là mấy chiếc bánh vàng như mật. 
Hắn khẽ mỉm cười...
Sư phụ và sư tôn luôn nói hắn là dị nhân không có tình cảm, vô dục vô cầu. Hắn cũng nghĩ như vậy.
Nhưng thế sự lắm điều đổi thay, có những việc, một khi đã xuất hiện ,đã định trước có thể khiến cho băng tan, đá mềm.
Khi nãy, nàng ngó đông ngó tây, còn nghĩ nàng định tìm kẻ khác, nhưng không ngờ được, lại là tìm hắn. Nụ cười của nàng không hề khác sáu năm trước, khi mà hắn nhìn thấy nàng ở lớp học Tân Sinh Đường ở Trường Lưu.
Vẫn ngốc nghếch, chẳng thay đổi gì cả.
Vẫn phải sớm ngày đưa Hoa Thiên Cốt trở về Trường Lưu Sơn thì tốt hơn.

...

Phong Tình Tuyết đứng ở trên thềm cỏ, phóng tầm mắt nhìn ra xa, nghi hoặc nhíu mày.

- Kỳ lạ quá, Lăng Việt sư huynh đã nói giờ này Đồ Tô có thể đang quét lá xung quanh Ngọc Linh Điện, tại sao lại không có một bóng người nào chứ?

Nàng mím môi, tiếp tục bước đi.  Hôm qua sau khi gặp Bách Lý Đồ Tô và Hoa Thiên Cốt ở trước cổng Thiên Dung Thành,  nàng đã lập tức vào trong. Với thân phận là Linh Nữ Nữ Oa, nàng phụng mệnh Bà Bà,thay mặt U Đô,đến để xem xét tình hình thương tổn của Thiên Dung Thành sau trận chiến thần khí. 
Vì vậy, suốt cả ngày hôm qua, nàng phải ở lại nghị sự với Chưởng môn Chân Nhân và đại đệ tử Lăng Việt, gửi lời của Bà Bà hỏi thăm tình hình, nhận lời chuyển tới Bà Bà một số việc quan trọng.
Nói qua nói lại,trời cũng không còn sớm, Chưởng môn Chân Nhân mời nàng cùng ăn tối, nàng là khách, không thể từ chối được.
Khi rảnh rỗi thì trời đã vào đêm, nàng không thể đi tìm Bách Lý Đồ Tô được, nên định bụng để sáng nay rồi tính. 
Cảnh sắc ở Thiên Dung Thành thực sự rất đẹp,  so với U Đô càng đẹp hơn nhiều.  Phong Tình Tuyết mỉm cười dạo bước, ngắm nhìn những đóa hoa nhiều màu sắc dọc hai lối đi. 

Phía xa xa hình như có người.  Đúng vậy, hơn nữa còn giống như đã xỉu rồi.  Phong Tình Tuyết vội vàng đi đến gần nhìn cho rõ, kinh ngạc hét lên :

- Đồ Tô?

Nàng ngồi xuống, day day huyệt Nhân trung, nhưng Bách Lý Đồ Tô không tỉnh lại.  Vận khí, dùng nội công đánh thức Đồ Tô. 
Luồng khí lực nhu hòa ào ào chảy vào trong cơ thể Bách Lý Đồ Tô, nhưng chỉ như muối bỏ biển.
Cảm thấy không ổn một chút nào, nàng định thu lại nội lực, nhưng không hiểu sao lại không thu về được.  Giống như Bách Lý Đồ Tô đang từ từ hút cạn nội lực của nàng vậy.
Chuyện này quá nguy hiểm.
Xung quanh không có một bóng người...
Nàng cố gắng vận thêm một chút khí lực ,phát tin cầu cứu.

Thời gian từng khắc trôi qua như mành chỉ treo chuông, nội công của Tình Tuyết mỗi lúc một hao mòn,  mà Đồ Tô thì không hề có dấu hiệu tỉnh lại. 
Hơn nửa nén nhang, rốt cuộc cũng có người xuất hiện.  Tình Tuyết khó khăn lên tiếng :

Vi Ái Thành ThầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ