Chương 22

3.6K 123 2
                                    

Thiệu Ly thầm nghĩ Lý Hữu thường xuyên có mặt ở nhà cậu, ở lại một đêm cũng không có gì to tát. Thế là cậu thoải mái đồng ý. Phải cái, đêm nay cậu ngủ cùng với con gái, Lý Hữu một mình một phòng.

Có lần đầu dĩ nhiên phải có lần thứ hai, thứ ba. Dần dần, sau đó, Lý Hữu cứ hai ba ngày lại ở qua đêm.

Hết hè, Thiệu Hiểu Tây bắt đầu đi học bình thường. Tuy rằng, bé chuyển trường đột ngột, còn học nhảy lớp, nhưng thành tích học tập so với lúc học ở thảnh phố H còn tốt hơn.

Thiệu Ly cho dù không tình nguyện nhưng vẫn phải thừa nhận tất cả đều nhờ công phụ đạo của Lý Hữu, vì thế cậu không thể bắt bẻ việc Lý Hữu thường xuyên ở lại vài ngày.

Há miệng mắc quai, haiz, xem ra những lời ông bà dạy từ xưa đến giờ vẫn còn nguyên giá trị.

Làm ăn phát đạt, cuộc sống xuôi chèo mát mái, ngày trôi qua càng lúc càng nhanh.

Chớp mắt đã tới mùng mười.

Trung thu, Thiệu Ly hiếm có dịp hào phóng một lần, mang Thiệu Hiểu Tây đến thành phố Z chơi một chuyến. Tuy rằng, mua một tặng một, đi chơi còn được tặng kèm một tên họ Lý đi phía sau, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm tình cậu cùng với con gái bảo bối đi shopping.

Sau khi trở về, qua hơn nửa tháng, Dương Hâm bởi vì sự kiện "khai hỏa, xách súng" tạo ra một "mạng người" nên phải vội vã quay về kết hôn với Hoàng Đình.

Vì muốn thể hiện tốt nhất vai trò của nhà trai, Thiệu Ly vừa là bạn của chú rể, vừa là bà mối vội vàng sắp xếp cùng chú rể, cô dâu gặp mặt ăn cơm với cha mẹ hai bên, lại nhanh chóng nghĩ kế hoạch tổ chức tiệc cưới một cách long trọng nhất, so với người khác cậu xứng đáng là một chú kiến cần cù lao động.

Đến cả Lý Hữu cũng nhịn không được, hỏi cậu: "Em làm gì mà còn vội hơn cả cô dâu, chú rể?"

Thiệu Ly cắn bánh bao nhân thịt, vẻ mặt đắc ý: "Đó là vì bọn tôi rất thân thiết, chuyện của họ cũng là chuyện của tôi. Nếu là quen biết bình thường, còn lâu tôi mới nhìn đến."

Lý Hữu không nói gì, tiếp tục uống trà.

Vội vội vàng vàng chưa đến nửa tháng, hôn lễ của Dương Hâm rốt cục cũng được tổ chức thuận lợi.

Cả đêm Thiệu Ly vừa chắn rượu, vừa kính rượu, quả thực có thể đổi nghề đi làm chú rể mướn, uống đến say khướt. Nhưng về đến nhà, cậu vẫn còn biết đi xem con gái yêu dấu, nhìn thấy Thiệu Hiểu Tây ngủ rất say mới vui tươi, hớn hở quay về phòng mình. Vừa ngã xuống giường liền ngủ luôn, thỉnh thoảng phát ra tiếng lầm bầm, ngay cả chính cậu cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu bắt đầu nằm mơ.

Trong mộng, tình cảnh không phải thực sung sướng. Đầu tiên là nóng đến đầm đìa mồ hôi, tiếp theo như là rơi vào một đống tơ lụa, sau đó lại cảm thấy thân thể bị cái gì rất nặng đè lên, cuối cùng lại như có động đất .

Kết quả cậu bị đánh thức.

Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên chính là gọi Thiệu Hiểu Tây. Nhưng thanh âm vừa ra khỏi miệng, cái loại mềm mại vô lực này khiến cậu cảm thấy sốc.

Sau đó mới ý thức được, cái khiến cậu khó thở không phải động đất, mà là cánh tay của Lý Hữu. Tay hắn luồn dưới gáy cậu, giữ lấy vai cậu, khuỷu tay chống xuống nệm, mặt đối mặt, đè trên người cậu, đang ở trong cơ thể cậu tích cực "chế tạo con người", thực hiện loại vận động nguyên thủy nhất của loài người.

Bị đâm đến lắc lư cả người, hai tai Thiệu Ly như nghe được tiếng nổ, lỗ tai ong ong.

Cậu cảm thấy chắc là do mình uống nhiều lắm cho nên thần kinh mới gần như bị tê liệt. Nếu không tại sao lúc này như thế nào lại cảm thấy không đau, ngược lại còn có chút tê dại, có chút ngứa ngứa, cái loại cảm giác được lấp đầy trong cơ thể, có chút xót xót này làm cho cậu nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ.

Giường rung lắc dữ dội, Lý Hữu thấy cậu đã tỉnh, thở gấp hôn miệng của cậu, hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Thiệu Ly im lặng, không nói lời nào, chỉ giãy giụa.

Cậu nằm im bất động thì không sao, vừa động đậy dẫn đến thân thể Lý Hữu động theo, làm hắn rên lên.

Thiệu Ly rõ ràng cảm giác được hung khí đang cắm trong thân thể mình, cái thứ sung mãn, cứng rắn kia bắt đầu dùng thêm sức, tốc độ cực nhanh ma sát tuyến tiền liệt của cậu.

Thiệu Ly bị cắm đến đùi run lên, thân thể theo bản năng bắn ra "đạn dược dự trữ".

Lý Hữu không nói lời nào, từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ là kiểu người thích nói nhiều. Hắn chỉ dùng cường độ lúc mạnh lúc yếu thích hợp nhất, góc độ cùng tốc độ ma sát tuyến tiền liệt của Thiệu Ly. Hắn xoay vòng, không giống lúc nãy, sau năm sáu lần ra vào ngẫu nhiên sẽ có một lần đâm thật sau, vừa nhanh vừa mạnh mẽ, làm cho hai chân Thiệu Ly run rẩy, thân thể co rút, tuyến tiền liệt vừa trướng vừa xót, tay chân mềm nhũn, vô lực như không còn là của chính mình. Cả người đều là mồ hôi, bụng dính một ít dịch thể, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con dọc theo hai má lướt qua cằm rơi xuống.

Một bàn tay Lý Hữu hạ xuống sờ khắp người cậu, sờ từ lưng đến thắt lưng, sau đó tiếp tục sờ mông cậu. Lòng bàn tay nóng bỏng chạm đến vùng mông gần nơi kết hợp, xoa nắn một chút, nhẹ nhàng gãi nhẹ một cái sau đó lại nâng lên một chút, cuối cùng chạm đến phía trước của Thiệu Ly, lúc nặng lúc nhẹ lên xuống, ngón tay cái chậm rãi trượt xuống dọc theo những đường gân, thỉnh thoảng nắm bắt hai cái túi yếu ớt mà đùa giỡn một phen.

Phần bụng dưới thắt lưng tiếp xúc với phần mông tạo ra tiếng bành bạch, thủy dịch theo mỗi lần ra vào mà chảy xuống, giường rung lắc theo nhịp điệu, tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng quanh quẩn bên tai. Thiệu Ly cảm thấy hô hấp dường như rất khó khăn, biết vậy lúc nãy cậu đã không giãy dụa rồi.

Cuối cùng thắt lưng Lý Hữu hướng lên trên đâm vài cái.


Cường mãi cường mạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ