Những ngày lạnh lẽo vẫn trải dài trên phố phường Seoul, để lại từng vệt tuyết mỏng ẩm ướt trên bệ cửa sổ. Không còn trắng xoá như những ngày cuối đông, thành phố lúc này tràn sức sống hơn nhiều.
Min Yoongi buông ánh mắt thẫn thờ ra ngoài cửa sổ, mái tóc rối còn chưa kịp sửa. Chiếc áo nỉ trắng rộng thùng thình, trượt khỏi bả vai để lộ một mảng xanh xao gầy gò. Yoongi chẳng để ý đến nó, ánh mắt nhìn về phía những bông tuyết đang tan dần trên bệ cửa, trong lòng lại mênh mang một nỗi niềm không tên.
Jungkook đã tránh mặt anh suốt hai tuần liền và Yoongi không biết nên cảm thấy phải buồn hay vui nữa. Thậm chí, số lần Jungkook không về nhà còn nhiều hơn cả số lần mà Yoongi thức lại công ty. Chẳng ai biết em đi đâu cả, những đêm không có nhà cũng chẳng ở lại phòng tập, Jungkook chả thông báo với ai một tiếng.
Jungkook dường như đang cố gắng tách khỏi mọi người, và Yoongi hiểu đây là trách nhiệm của bản thân anh. Anh đã cố gọi Jungkook, chỉ một vài lần, nhưng thằng bé lại không hề bắt máy.
Yoongi đang thử suy nghĩ xem nơi nào mà Jungkook có thể đến. Khu vui chơi, trung tâm điện tử, quán ăn, Yoongi chợt cười khẩy, cũng có thể là bar ấy chứ. Yoongi không muốn thừa nhận, nhưng anh hẳn là sẽ chẳng quên được hương nước hoa phụ nữ thoang thoảng quyện vào mùi rượu ngoại đắt tiền bám trên chiếc áo nhung của Jungkook khi anh thấy nó nằm chỏng chơ trên ghế sofa vào giữa đêm muộn.
Đau lòng thật đấy!
Sự thay đổi chóng mặt của Jungkook dường như đang gây ra sự mâu thuẫn sâu sắc giữa em và những người khác trong nhóm. Em luôn xuất hiện và biến mất một cách bất ngờ. Về lặng đi êm, một tiếng cũng chẳng hề nói với cho các anh. Và đương nhiên, chẳng có ai cảm thấy dễ chịu với cách ứng xử này của em út.
Yoongi vẫn nhớ, bốn ngày trước, lúc Namjoon gọi điện hỏi thằng bé ở đâu vào giữa đêm khuya như thế, Jeon Jungkook cũng chỉ lãnh đạm đáp lại, phả ra vẻ khinh khỉnh từ bên kia ống nghe.
"Em không về nhà hôm nay. Đừng lo, em đâu có thiếu tiền và Seoul cũng có hàng đống chỗ để em tá túc. Mọi người cứ yên tâm ngủ đi"
Câu nói này của Jungkook khiến Kim Namjoon điềm tĩnh là vậy vẫn phải cau mày một chút. Và trước khi cậu nhóm trưởng lên tiếng, Jeon Jungkook lại nhàn nhạt bồi thêm một câu với giọng điệu cợt nhả, vô cùng dễ khiến người ta khó chịu.
"Biết đâu ngày mai em lại mang bạn gái về ra mắt các hyung."
Mọi người trong phòng khách trố mắt nhìn nhau. Cách em út buông lời đùa cợt khiến ai cũng có cảm giác xa lạ. Trong khi Kim Namjoon vẫn còn ngạc nhiên tới mức không biết trả lời ra sao thì anh cả Seokjin đã nhanh chóng cướp lấy chiếc điện thoại đang mở loa ngoài được để ngay ngắn trên bàn.
"Ngậm mồm lại, Jeon Jungkook. Anh cho mày 30 phút để về nhà. Nếu không, mày cứ coi chừng đấy."