Min Yoongi đưa mắt ngắm nhìn những hạt mưa nặng trĩu bám dày nơi cửa sổ, ánh mắt bỗng chốc mông lung đến vô hồn. Jeon Jungkook đã bỏ đi được 6 ngày và mọi người vẫn đang cố gắng tìm cho được cậu bé. Rèm cửa buông lỏng một bên,ánh sáng chói chang của đèn điện cao áp chiếu vào mắt khiến anh vô thức nheo mày. Chợt nhận ra đã chẳng còn ai kéo rèm cửa giúp anh nữa.
Min Yoongi chống người ngồi dậy, đầu óc choáng váng khiến anh cảm thấy như có hàng loạt tảng đá đè nặng trong cơ thể mình. Anh bỗng thấy bản thân đang dần trở nên thật vô dụng, khi mà cứ nằm một chỗ như thế này. Yoongi đưa chân xỏ vào đôi dép bông lật úp trên sàn, nhưng xiêu vẹo mãi cũng chẳng xỏ được.
"Cạch".
Cửa mở, Min Yoongi đưa đôi mắt mệt mỏi của mình lên nhìn người phía trước. Mùi cháo thơm quyện vào đầy mũi nhưng lại chẳng kích thích nổi được cơn thèm thuồng trong anh. Yoongi không đói và cũng không còn tâm trí để đói.
"Nằm xuống đi, Yoongi. Anh không muốn em lại bị ngất thêm lần nữa đâu."
Kim Seokjin vừa nói, vừa đóng nhẹ cửa. Anh tiến tới gần, đặt cháo lên bàn nhỏ đầu giường rồi áp nhẹ mu bàn tay lên trán Yoongi. Yoongi hơi rùng mình vì hơi lạnh bất chợt từ bàn tay của người anh cả.
"Đỡ sốt rồi."
Rồi anh ngồi xuống, đối diện với Yoongi. Yoongi vẫn vô thần nhìn ra cửa sổ, hàng mi cụp xuống, để lộ một chiếc bóng nho nhỏ dưới đôi mắt đã dày những quầng thâm. Seokjin thở dài, anh đặt vào tay kẻ bướng bỉnh đối diện một chiếc thìa nhỏ bằng sứ.
"Em nên ăn một chút đi, Yoongi à. Nếu không, em sẽ lại bị kiệt sức mất."
Yoongi rời ánh mắt ra khỏi những giọt nước li ti đang bám trên thành cửa sổ, sau lớp sương mỏng dính trên mặt kính. Anh khẽ nắm chặt lấy chiếc thìa, quan sát nó hồi lâu rồi lại đưa mắt nhìn về phía anh cả.
"Vẫn chưa...tìm được Jungkook sao?"
Seokjin không trả lời, anh vội vàng tránh đi ánh mắt của người em nhỏ. Nhẹ nhàng, anh giành lấy chiếc thìa từ tay Yoongi, khuấy đều bát cháo vẫn còn bốc lên từng cuộn hơi nóng hổi. Không gian bỗng chốc rơi vào yên lặng, đâu đó chỉ có tiếng mưa và trong phòng chỉ còn lại âm thanh của những mảnh sứ va nhẹ vào nhau.
"Đáng ra...em không nên làm tổn thương thằng bé như vậy."
Min Yoongi mở lời, âm thanh xuất phát bằng giọng mũi và mang theo một chút nức nở. Kim Seokjin rời mắt khỏi tô cháo, ngẩng đầu nhìn cậu em của mình. Yoongi cúi đầu thật thấp, hai bờ vai nhỏ khẽ run lên và đôi bàn chân cứ cọ xát vào nhau đến đỏ tấy.
"Là em đã đuổi thằng bé đi. Là em đã khiến mọi chuyện thành ra như vậy."
Giọng nói thấp trầm lại vang lên và Kim Seokjin thấy có gì đó rơi xuống, từng giọt từng giọt ướt đẫm chiếc quần vải của Yoongi. Mưa nhỏ dần, hoặc là tiếng nấc của Yoongi đang lấn át nó. Kim Seokjin thở dài, chưa bao giờ, kể từ hơn 6 năm nay, anh thấy một Yoongi yếu đuối đến như vậy. Đứa trẻ đã ở với anh bao năm qua, dù khó khăn cũng vô cùng cứng rắn, luôn trưng ra khuôn mặt khó ở để khéo léo che giấu nội tâm của mình. Vậy mà lúc này, trước mắt anh, Yoongi khóc.