Chương 13

71 4 0
                                    

Ba tuần tập quân sự chẳng mấy mà trôi qua, Duẫn Nhi cũng không cảm thấy nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, vốn dĩ cô cứ nghĩ qua đợt này sẽ vô cùng sung sướng.

Hôm nay, Duẫn Nhi và Tú Anh hẹn nhau đi ăn, Thế Huân đi phỏng vấn nên dặn cô ở ngoài.

Duẫn Nhi quay đầu lại nhìn sân vận động, đám con trai có người đang bế bổng thầy huấn luyện tung lên không trung, có người hưng phấn tháo toàn bộ mũ cối, thắt lưng quẳng đi, lại có người tranh thủ chụp ảnh kỉ niệm.

Giây phút ấy, Duẫn Nhi mới phát hiện hóa ra bản thân mình cũng lưu luyến hai mươi mốt ngày vừa qua.

Ăn cơm xong, cô về ký túc lấy đồ đạc của mình. Thôi Tú Anh cũng đang thu dọn để buổi chiều về quê.

"Cậu không định về quê à?"

Tú Anh cũng biết chuyện Ngô Thế Huân đã tìm việc ở đây, hẳn là không có ý định quay về. Duẫn Nhi dọn đồ chắc chắn là để chuyển tới nhà trọ với Thế Huân.

Cô gật đầu: "Ở lại mấy ngày, tớ gọi điện về nói với mẹ rồi."

Tú Anh còn muốn dặn dò Duẫn Nhi nhưng cuối cùng lại thôi. Những người đang đắm chìm trong vòng xoáy tình yêu thì người ngoài có nói gì cũng không ảnh hưởng tới họ.

Tú Anh chỉ muốn nói với cô, sau này không nên quá tùy hứng, làm gì cũng nên suy nghĩ tới hoàn cảnh của đối phương.

Thế nhưng thấy Duẫn Nhi vui đến quên trời quên đất như vậy, cô cũng không đem những điều thực tế ấy ra làm đảo lộn tâm trạng Duẫn Nhi nữa.

Duẫn Nhi thu dọn xong xuôi, nhoẻn cười nhìn chiếc hòm to bự và mấy túi đồ cồng kềnh.

Chợt nghĩ ra giờ này Thế Huân chắc là chưa về, cô lúng túng không biết làm thế nào để mang hết số đồ này tới phòng trọ.

Cô ngồi phịch xuống ghế, do dự xem có nên đợi Thế Huân về rồi tính không.

Tú Anh dọn xong đồ của mình mới phát hiện Duẫn Nhi đang ngồi thừ người một chỗ nhìn hành lý, cô thở dài: "Đi thôi, tớ đưa cậu tới đó!"

Cô bật dậy, chạy tới trước mặt Tú Anh, thét lên như bắt được vàng: "Cậu tuyệt nhất!"

Tú Anh nhún vai: "Thôi thôi cho tôi xin! Cái đồ nhìn đời bằng nửa con mắt nhu cậu ấy à, cho dù cả thế giới này tốt với cậu thì quan trọng nhất với cậu vẫn chỉ là Ngô Thế Huân mà thôi!".

Duẫn Nhi cười ha hả: "Không được ghen tị!".

Hai người xách đồ xuống dưới tầng một, cô đột nhiên nhớ ra:" Cậu đưa tớ tới nhà trọ thế lúc nào cậu đi? Người tới đón cậu phải chờ à?".

"Giờ mới biết mà hỏi à? Thế có người chờ tớ, cậu sẽ một mình về nhà trọ phải không?"

Duẫn Nhi thản nhiên lắc đầu: "Nhưng có thể đi nhờ xe người đó mà!"

Tú Anh không thèm đáp nữa, một lúc sau mới lên tiếng: "Tớ không bảo ai tới đón cả. Tớ về một mình thôi!"

Duẫn Nhi nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng không hỏi lý do. Đôi khi chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể đoán biết được đối phương có muốn chia sẻ hay không, có thể đó chẳng phải là chuyện bí mật, chỉ đơn giản không muốn nói với người khác mà thôi.

[Edit] [SeYoon] Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêuWhere stories live. Discover now