CHƯƠNG 3: CUỘC HỘI NGỘ CỦA NHỮNG NGƯỜI BẠN (P1)

19 1 0
                                    

          Bước ra tới cổng tôi thấy một chiếc BMW mui trần màu trắng đang đậu người ngồi trên xe không ai khác là thằng Tùng. Nó giơ tay ra hiệu , tôi đi đến mở cửa xe ngồi vào rồi quăng cặp táp ra ghế sau. Cười cười nhìn nó, tôi nói :
     _ " Ghê quá ta, đi cả mui trần đời mới nhất luôn, hôm trước đón tao thì chiếc Med M3, mày thay xe như thay áo thế "
    _" Chiếc này tao đi làm mua còn chiếc hôm bữa đón mày là ông già tặng " nó vừa trả lời tôi vừa khởi động xe lái đi
   _" Dù gì cũng hai chiếc " tôi nói trong khi nới lỏng chiếc caravat " Chả bù cho tao toàn đi Uber với xe nhờ không đây "
   _" Mày cho tao xin, tại mày không muốn mua thôi. Chứ cỡ mày mua mấy chiếc con ngựa hay con trâu cũng nổi nữa là.. " nó quay sang nhìn tôi nói tiếp :" Mày làm ở bên kia 6,7 năm kiếm cũng bộn tiền mà ở đây than với van " nó lườm tôi
   _" Vừa đủ sống với tích lũy được một ít. " ngưng một chút, tôi hỏi nó " à mà mày hẹn nhau mấy giờ thế "
   _" Chi vậy " nó ngạc nhiên quay sang nhìn tôi rồi thắng gấp tấp xe vào ven đường làm tôi chúi đầu ra phía trước. Không thèm quan tâm tôi có sao hay không nó sừng sộ lên " đừng nói với tao mày đổi ý không đi nha thằng kia" giờ thì nó đã rơi vào trạng thái bất phân giới tính luôn rồi, tội chưa già mà bị lẫn
   _" Mày làm cái kiểu gì vậy thằng kia, tao hỏi để biết nếu còn thời gian thì mày chở tao về nhà để tao tắm thay đồ cho thoải mái, bộ này tao mặc cả ngày rồi " tôi trừng mắt nhìn nó
   _" Thôi tao xin lỗi, tao tưởng mày bẻ kèo, hẹn 18h30 lận, còn tới 1 tiếng đủ thời gian cho mày "  nó trưng ra bộ mặt cầu hoà xin lỗi, vì nó biết mỗi lần tôi mà nổi nóng thì cái mặt của nó không ổn mà nó giờ lại là người làm việc cạnh những người nổi tiếng nên chú ý việc này hơn.
   _ " Shit" tôi buộc miệng chửi bậy, nhìn đồng hồ trên tay rồi quay sang nhìn nó " khởi động xe đi, ngồi thừ đó làm gì, trễ rồi "
       Thằng Tùng mừng quýnh , khởi động cho xe chạy. Chiếc xe từ từ lăn bánh, tôi giờ cũng chẳng còn tâm trạng nào nói chuyện ,đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát dòng chảy nơi tôi sống khi về chiều. Tôi ngán ngẩm nhìn dòng người lũ lượt ngoài kia đang chen lấn nhau nhích từng chút một để về nhà sau ngày dài bôn ba ngoài cuộc sống. Vẻ mặt mỗi người một khác nhưng chung quy họ cũng có nơi để về, còn tôi... Nhìn chung thì Sài Gòn vẫn mãi là Sài Gòn, là hòn ngọc biển Đông, là nơi phồn hoa mà bao người mơ ước đặt chân đến để đổi đời. Sài Gòn năng động đó, tấp nập đó , hối hả đó, diễm lệ đó nó cũng lắm cô độc.
             Chẳng mấy chốc chiếc xe dừng trong tầng hầm khu chung cư nhà tôi. Tôi cùng thằng Tùng đi vào thang máy.
          _" Lát vào nhà tự vô tủ tìm gì uống tao đi tắm, xong rồi đi " tôi nói trong khi tay đang nhấn nút thang máy.
          _" Uầy , mày không sợ tao chôm đồ sao " nó làm mặt gian nhìn tôi
          _" Tao thách mày đấy " nhanh như cắt tôi khóa tay nó bẻ ngược ra sau
          _" Ê , tao giỡn, đừng tưởng thật chứ mạy, đau tao thả ra đi " tôi buông tay ra , nó duỗi tay , than " đau muốn chết "
         Tôi không trả lời nó nhìn lên những chữ số đang nhảy kia 14 ,15 ,16 ,17...Ting , cửa thang máy mở ra , tôi sải bước tiến về phía căn hộ của mình. Cạch.. Tôi mở cửa bật đèn lên xong xuôi, thằng Tùng mới từ đâu đi tới. Nó chóng tay thở hồng hộc, nói :
         _" Đi gì nhanh dữ mạy. Tao chạy theo mệt muốn xỉu " nó đưa tay vuốt mồ hôi trên trán
         _" Công tử bột " bỏ nó đứng quay quái phía sau tôi đi thẳng vào phòng mình lấy đồ rồi bước vô nhà tắm
          Làn nước ấm xả thẳng vào người, cho tôi cảm giác khoan khoái trút bỏ mọi muộn phiền ở phía sau. Đang nhắm mắt thư giãn chưa được 3' thì ngoài kia thằng Tùng la làng cằn nhằn nhà gì không có được một chai nước, đồ ăn cũng không, chỉ toàn rượu với rượu. Cũng phải thôi, tôi đi làm suốt có ở nhà thường đâu, mà có thì tôi cũng không rỗi mà đi mua nước hay đồ ăn. Mỗi ngày thì tôi ăn uống qua loa , cho qua bữa thật cũng chẳng biết ăn cái gì. Chỉ có rượu là tôi đặt mua từ bên nước ngoài gởi về. Nói thật nếu không có nó tôi cũng chẳng biết phải ngủ như thế nào nữa . Cắt đứt dòng suy nghĩ kia tôi tắm nhanh chóng rồi mặc đồ vào. Tôi chọn cho mình cái áo sơ mi sọc caro xanh đen kết hợp với quần Jeans và đồng hồ dây bạch kim. Lấy ít gel vuốt vuốt tóc, chảy gọn gàng, xịt một ít hương nước hoa trầm hương , rồi tôi mở cửa phòng bước ra . Đập vào mắt tôi là gương mặt thằng Tùng nhăn như khỉ ăn ớt, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, tôi bước ra cửa mang giày vào rồi nói với nó :
       _ " Đi thôi "
           Nó cũng nhanh chóng bước ra, tôi khóa cửa lại rồi bước đi. Khi cả hai đã yên vị trên xe, nó nghiêm mặt hỏi tôi :
        _" Ê An mày ăn gì để sống vậy "
        _ " Thằng.. Hỏi thừa ăn cơm chứ ăn gì " tôi hơi bất ngờ trước câu hỏi của nó
       _ " Vậy mà tao cứ tưởng mày uống rượu để sống chứ " nó cho xe rẽ trái theo biển hiệu qua quận 3 , ngưng một lát nó nói tiếp " uống ít đi, uống nhiều không tốt "
            Biết là nó quan tâm mình, nhưng không lẽ giờ tôi nói với nó"mày không biết đâu, không có nó tao không thể ngủ được "  mấy năm tôi cố lao vào công việc để tìm quên cô ấy nhưng cơ bản tôi không làm được, càng muốn quên lại càng nhớ. Mỗi đêm tôi phải nhờ đến rượu để đi vào giấc ngủ, không biết từ khi nào tôi lại trở thành một kẻ nghiện rượu nữa.
     _ " Uk , tao biết rồi " tôi trả lời lấy lệ.
            Tôi cùng nó trao đổi thêm vài thứ , nói chuyện trên trời dưới đất. Nói về công việc của mấy đứa.Càng bất ngờ hơn khi Khả Như nó giờ là luật sư, nó cũng nổi tiếng trong giới luật gia ở Sài Gòn này. Hồi trước đi học nó toàn cãi ngang cả nhóm nói nó đi cãi lộn mướn được nhưng nó nói là sẽ học luật sư nếu đậu ,không ngờ nó làm được thật.  Mà tôi với nó cũng liên lạc thường xuyên khoảng 1 năm nay đấy chứ, nhưng chưa bao giờ tôi hỏi nó làm gì cả, ngẫm lại thấy bản thân thiếu sót quá. Nghe thằng Tùng nói nó đi làm tiết kiệm mớ vốn cùng với tiền của người bí ẩn nào đó, rồi mở cái cửa hàng coffe tạo việc làm cho mấy bạn sinh viên có hoàn cảnh khó khăn hay muốn làm thêm ngoài giờ. Ngoài ra , Như mở cửa hàng này cũng để cho bạn bè lâu lâu tụ họp, vui chơi. Nghe mà vui lây, tôi biết nó mở cửa hàng và người bí ẩn kia cũng chính là tôi nhưng cái việc mà tôi không ngờ nhất là cái cửa hàng này nó mang nhiều ý nghĩa đến vậy.

Kết thúc để bắt đầu: Ngược dòngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ