Việc hôn nhân của con cái hai nhà Mộ, Giang dẫn tới xôn xao cả thành phố.
Vì nhà họ Mộ giàu nhất ở thành phố C có chuyện vui tự nhiên thu hút ánh mắt của mọi người, mà nhà họ Giang cũng thuộc tầng lớp nhà giàu có trong nội thành, đề tài tự nhiên sẽ không ít, đặc biệt trước hôn lễ vài ngày đột nhiên thay đổi cô dâu lại càng làm cho bên ngoài bàn tán sôi nổi.
Còn một điểm quan trọng nhất, cũng không có cách nào xem nhẹ nhất chính là nhà họ Mộ lập gia đình cho đứa con cả ngốc nghếch mà mọi người đều biết.
Trí lực giống như đứa bé ba tuổi.
Lần này có thể có xem.
Giang Dĩ Mạch ngồi ở trong phòng mặc áo cưới vốn mẹ kế chuẩn bị cho em gái Giang Mỹ Kỳ, cửa phòng đóng chặt ngăn tất cả náo nhiệt cùng tiếng động ồn ào ở bên ngoài.
Người khác kết hôn đều có một đám phù dâu bận trước bận sau, còn phải ngăn cản đoàn phù rể đòi tiền lì xì gì gì đó, cô cái gì cũng không có.
Gương mặt đen ngồi ở chỗ kia, cùng áo cưới tuyết trắng trên người hình thành đối lập rất rõ ràng.
Giang Mỹ Kỳ đẩy cửa tiến vào: "Chị..."
"Cút ra ngoài!"
"Xin lỗi chị, chị vẫn còn đang giận em sao? Đều là em không tốt, xin chị tha thứ cho em có được không?" Giang Mỹ Kỳ điềm đạm đáng yêu nói.
"Được thôi!" Giang Dĩ Mạch trả lời làm cho Giang Mỹ Kỳ sửng sốt một phen, "Cô mặc áo cưới này vào mang theo đứa con hoang trong bụng cô gả cho tên ngốc kia đi, chị liền tha thứ cho cô."
Sắc mặt Giang Mỹ Kỳ đầy khó coi, không ngừng giả bộ điềm đạm đáng yêu: "Chị, người Hạo Thiên yêu là em, anh ấy cho đến bây giờ đều không có yêu chị, em biết chị ghen tị với em, em tha thứ cho chị, không so đo với chị."
Giang Dĩ Mạch nắm tay thật chặt: "Có gan cô lặp lại lần nữa!"
Giang Mỹ Kỳ bị khí thế của Giang Dĩ Mạch dọa sợ, lại không muốn bị nhìn ra: "Tôi nói gì sai sao? Hạo Thiên căn bản là không thích chị, là chị luôn luôn quấn Hạo Thiên."
"Cô cùng anh rể tương lai làm bậy, còn có mặt mũi nói lời này?"
"Cô đừng ngậm máu phun người, tôi với Hạo Thiên là thật tâm yêu nhau, không được yêu mới đúng là người thứ ba, là cô luôn luôn quấn Hạo Thiên, phá hoại tình cảm của tôi với Hạo Thiên."
"Cô cút ra ngoài cho tôi!" Giang Dĩ Mạch không muốn nói lời vô nghĩa với cô ta nữa, một phút cũng không muốn nhìn thấy cô ta, chỉ vào cửa: "Lập tức cút!"
Giang Mỹ Kỳ lại không muốn cứ như vậy buông tha cô: "Chị, thật ra gả cho nhà họ Mộ thật sự không tồi, mặc dù anh rể là kẻ ngu ngốc, lấy chồng liền trở thành quả phụ, cả đời không sinh ra em bé, nhưng nhà họ Mộ là nhà giàu số một trong thành phố, có tiền có thế, như thế nào đi nữa chị cũng là con dâu nhà họ Mộ..."
"Cút!" Giang Dĩ Mạch cầm cốc nước thủy tinh bên cạnh lên đập bể.
Giang Mỹ Kỳ tránh ra: "Chị, tính tình của chị làm sao vẫn hư hỏng như vậy? Xứng đáng cả đời làm quả phụ!"
Giang Dĩ Mạch cầm đèn bàn lên mạnh mẽ ném qua.
Giang Mỹ Kỳ lui về sau hai bước, dễ dàng né tránh, hừ một tiếng, cao ngạo đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cửa, đột nhiên ngã trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn ôm bụng.
Giang Dĩ Mạch còn chưa kịp phản ứng phát sinh chuyện gì, thì nghe thấy tiếng Đường Hạo Thiên lo lắng: "Kỳ Kỳ, em làm sao vậy?"
Giang Mỹ Kỳ đau đớn rúc vào trong lòng Đường Hạo Thiên: "Hạo Thiên, Bảo Bảo của em..."
Lúc này Đường Hạo Thiên mới chú ý đến miếng thủy tinh cùng đèn bàn trên đất ở trong phòng, Giang Mỹ Kỳ đau đớn nói: "Hạo Thiên, chuyện không liên quan đến chị của em, là em cảm thấy áy náy, muốn giải thích với chị, mới làm cho chị tức giận, anh đừng trách chị ấy, đều là em không tốt..."
Đường Hạo Thiên giận trừng mắt với Giang Dĩ Mạch: "Giang Dĩ Mạch, tôi đã nói, là tôi chủ động, tôi cho đến bây giờ không có yêu cô, càng chịu không nổi tính tình đại tiểu thư của cô! Nếu đứa bé trong bụng Kỳ Kỳ có sơ xuất gì, đời này tôi sẽ không tha thứ cho cô!" Ôm lấy Giang Mỹ Kỳ xoay người đi ra ngoài.
Giang Mỹ Kỳ vụng trộm khiêu khích nhìn cô nở nụ cười một cái.
Giang Dĩ Mạch vừa tức vừa đau, đau đến nước mắt đã mau chảy ra.
Bị chính em gái con mẹ kế cậy góc tường, mất chồng chưa cưới, mình còn phải thay cô ta gả cho một người đàn ông không biết.
Không, căn bản không thể tính là đàn ông.
Mà là một người đần độn, ngu ngốc.
Cho dù là như vậy vẫn chưa xong, cô còn bị chính em gái con mẹ kế mình cười nhạo chế giễu nói cô làm quả phụ.
Cuộc sống Giang Dĩ Mạch cô từ khi nào thì lâm vào hoàn cảnh này?
Tiếng pháo bên ngoài ăn mừng rung động cả bầu trời, xe hoa nhà họ Mộ tiến vào, cậu cả nhà họ Mộ được phù rể vây quanh hạ tiến lên đón cô dâu.
Không có đoàn phù dâu làm khó dễ, toàn bộ đều tiến hành rất thuận lợi.
"Cậu cả nhà họ Mộ nhìn không giống kẻ ngốc, dáng vẻ đường hoàng, ngọc thụ lâm phong, lại nhanh nhẹn đẹp trai, không biết làm say mê bao nhiêu cô gái tuổi trẻ. Ngay cả tôi người đẹp đã hết thời này thấy cũng có chút động tâm."
"Bà lầm rồi, đó là cậu hai nhà họ Mộ, thay anh trai anh ta đến đón cô dâu."
Giang Dĩ Mạch không đợi đoàn phù rể gõ cửa, đã mở cửa phòng, trong phòng trên đất hoàn toàn bừa bãi.
Cô cứ lạnh lùng như vậy, mặt không chút thay đổi ở trong rất nhiều ánh mắt kinh ngạc của đoàn phù rể cùng với chú rễ đại diện đi ra ngoài.
Chỗ này đâu giống đi cử hành hôn lễ, rõ ràng giống như ra pháp trường.
Trận ầm ĩ này khiến cho đoàn phù rể không biết là tốt hay không tốt.
Chú rể đại diện nhìn thoáng qua đống bừa bộn trên đất ở trong phòng, nhanh đi theo.
Xe hoa sang trọng của nhà họ Mộ chở cô dâu trong tiếng pháo nổ cùng tiếng hoan hô vui mừng của mọi người rời đi từ cửa lớn nhà họ Giang.
Bởi vì tình huống đặc biệt cậu cả ngốc nhà họ Mộ, không cử hành nghi thức hôn lễ, nên sắp xếp đón cô dâu đến bữa tiệc long trọng ăn mừng.
Ngay cả mời rượu chú rể cô dâu cũng giảm đi, tất cả đều do cậu hai nhà họ Mộ lo liệu.
Mặc dù thiếu chú rể cô dâu, cũng không ảnh hưởng đến náo nhiệt trong tiệc cưới.
Suy cho cùng nhà họ Mộ là nhà quyền thế, tiệc cưới vẫn kéo dài đến rất khuya.
Giang Dĩ Mạch ở trong phòng cưới không biết ngồi bao lâu, chân đã tê rần, đưa tay ra xoa nắn, thì nghe thấy tiếng mở cửa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ HOÀN ] Hào môn thịnh sủng: cô dâu nhà giàu
General FictionĐộ dài: 104 chương + 9 ngoại truyện Convert: ngocquynh520 Editors: Ngọc Hân, Tuladen, Thanh Thanh Mạn, Tuyết Nguyệt Lam, Heisall. Thể loại: Sủng văn, một với một, tinh thần và thể xác nam nữ chính đều sạch.