hết chuyện của somin, giờ đến jiwoo. còn nhớ bữa tối mà taehyung ghé qua phòng, jiwoo đã đuổi cổ anh về một cách cực kì gấp gáp nên va phải cạnh giường. giờ thì nó bầm tím và gây cho cô chút bất tiện khi hoạt động, hoặc nói trắng ra là làm cô đau.
jiwoo tham gia buổi tập như thường lệ và gắng cho tâm trí đừng để ý đến nó. cô cứ bảo hết buổi sẽ đi mua cao dán nhưng hôm nào cũng mệt lừ và đi thẳng về khách sạn mà quên mất. cũng vì cái đầu đãng trí ấy mà đến đêm trước hôm diễn tiếp theo, phần bầm tím nó đã sưng lên một mảng lớn.
vì vậy sau buổi tập, cô quyết tâm đi mua. nhưng nào ngờ sau buổi tập, vẫn y như hôm nào, cô mệt lừ, và trong đầu xuất hiện một suy nghĩ: dù sao cũng quên mất tiếu rồi, nếu giờ có dán cao thì ngày mai cũng không hết đau đâu nên thôi khỏi vậy.
gật gù cho mình suy nghĩ quá đúng, jiwoo là người nhìn lại phòng tập cuối cùng rồi tắt đèn. lúc này, cô vừa định đi ra thì taehyung đã kéo lại.
"jiwoo?" somin gọi lớn khi đi đến thang máy.
"về trước đi, anh có chuyện muốn nói với jiwoo" taehyung thay jiwoo trả lời, trong khi cô chẳng hiểu gì cả.
"vậy em với matthew chờ ngay dưới tòa nhà"
"không, hai người về trước đi rồi anh đưa jiwoo về sau"
somin nhìn taehyung, xong nhìn jiwoo rồi đến matthew. nhìn xong một lượt, cô quyết định về trước, vì phải nhanh chóng video call cho ba mẹ ở nhà nữa.
sau khi tạm biệt somin với matthew, ở lại chỉ còn mỗi jiwoo với taehyung. và jiwoo chưa từng thích những khoảng thời gian ở riêng với anh, hoặc ít nhất là sau khi tốt nghiệp.
thế nên cô mau chóng nhìn người kia với ánh mắt phòng thủ, "lại gì nữa?"
"định nhắc em đi mua cao dán" taehyung hất mắt về phía vết sứng tấy trên chân cô.
jiwoo theo hướng mắt anh mà nhìn xuống. trong lòng lại có chút tức giận. taehyung ngày càng quan tâm những thứ đáng ra anh không được biết.
"anh bớt quan tâm những thứ này đi" cô đánh mắt sang anh đầy phần nộ "hoặc không thì cẩn thận, kẻo tôi giết anh khi nào không hay"
"ồ, được chết trong tay em nghe cũng tuyệt đó" anh trả lời một cách đùa cợt.
bàn tay bất giác nắm lại thành hình đấm, jiwoo quả thật rất dễ phát điên khi nói chuyện cùng anh.
"em chưa bao giờ mang theo mấy cái thuốc khử trùng hay băng cá nhân nhỉ?"
"tôi không có chảy máu, không cần"
"cao dán thì cần đó"
ừ, hiện giờ jiwoo đang rất muốn cãi lại, cơ mà chẳng biết nói gì. nếu như cô cứ cãi bướng thì trẻ con quá, cô không phải thể loại trẻ con thế, trưởng thành rồi.
"ngay đây có nhà thuốc, anh đi mua cùng em"
taehyung nói, rồi đeo túi của jiwoo lên vai, kéo cô đi. vì là dùng tay để kéo nên jiwoo có chút khó chịu, cảm giác không thoải mái. vì vậy nên trên đường đi cô cứ mãi vùng vẫy nhẹ, với mong muốn thoát ra khỏi cánh tay của taehyung. cơ mà khi tay cô tuột ra đôi chút thì anh nắm lại, chốc cái đã đến tiệm thuốc.