jiwoo và taehyung cứ đứng sừng sững như thế, nhìn nhau mà chẳng ai nói câu nào.
nếu nói trong mắt taehyung hiện lên một sự chờ đợi thứ gì đó, một niềm tin, một hi vọng; thì đôi mắt jiwoo lại mang cảm giác trốn tránh, đầy tội lỗi.
một bầu không khí đầy khó hiểu bao trùm xung quanh hai người. hỗn độn, rối ren, và cả một ít ủy khuất khó nói.
"taehyung, em xin lỗi"
jiwoo nhìn anh, một giây sau ánh mắt khó hiểu đã bị thu hồi, vẻ lạnh nhạt vốn có lại xuất hiện. cô cắn môi, rồi quay đầu rời đi.
rời khỏi đó, khỏi khu vườn mà taehyung đã nói lời yêu cô.
"cắt!"
tiếng đạo diễn vừa hô xong, jiwoo liền quay đầu trở vào trong. còn taehyung chẳng biết từ khi nào đã chạy đi lấy một chiếc ô, nhanh đến mức cô còn tưởng anh vốn đã cầm một chiếc ô từ nãy.
"mọi người làm tốt lắm, cảm ơn vì thời gian qua!"
jiwoo cùng taehyung đứng dưới một chiếc ô chống nắng, đồng loạt gập người cảm ơn đoàn staffs đã đồng hành cùng mọi người trong thời gian qua.
matthew với somin đã thay đồ ra từ sớm, bây giờ lại xuất hiện với mấy chai nước mát lạnh.
"ôi chao mệt thật đấy" jiwoo thở phào một tiếng.
"mà công nhận cậu với anh taehyung đóng đạt ghê, như diễn viên chuyên nghiệp vậy" somin hết lời khen ngợi.
cũng đã hơn mười giờ, điểm thời gian kết thúc của đoàn quay phim. chắc cũng đã ba ngày, kard ngoài việc ăn ngủ ra chỉ có quay mv cho lần comeback này.
thế nên, trong khi somin muốn kéo mọi người đi ăn gì đó ngon ngon, thì cả đám lại quyết định về nhà ngủ khiến cô mất hứng, chỉ biết cặm cụi đi theo ra xe.
somin là người lên xe đầu tiên, cô ngồi ở hàng trên, và người thứ hai lên là taehyung. lúc anh vừa định đặt mông xuống cạnh somin thì liền bị người ở phía sau kéo vạt áo lại.
khi xoay người, taehyung nhận được một cái trừng mắt của jiwoo. thế là anh bật cười rồi leo ra hàng ghế phía sau ngồi. jiwoo là người tiếp theo, đến ngồi xuống cạnh anh.
đêm ở seoul có bao giờ mà chẳng mát. thế nên trong xe không bật điều hòa mà mở kính xe để gió bên ngoài tràn vào. somin chẳng trụ được bao lâu đã gục xuống. trời ạ, ấy vậy mà năm phút trước còn đòi đi ăn.
"lạnh không?" jiwoo đột nhiên cất tiếng hỏi nhỏ.
taehyung nghe thấy thì quay sang nhìn cô, "một chút"
lúc này, bàn tay nhỏ xíu của jiwoo là thứ duy nhất không bị lớp áo khoác dày cộm bao bọc. bàn tay ấy tinh nghịch đan kết vào bàn tay của người ngồi cạnh rồi nằm chặt lại.
rồi cô ngồi nhìn tay mình mà cười khúc khích.
"của em còn lạnh hơn anh"
taehyung trề môi, sau đó vẫn cầm tay cô, đút vào túi áo khoác của mình. thế là từ mỗi jiwoo, giờ là cả hai đứa đều nhìn bàn tay mà cười khúc khích. họ chắc rằng matthew và somin đều đã thiếp đi nên sẽ không ai nghe thấy.