---
Nếu như bước lên trước vẫn không cách nào chạm đến ái tình, vậy không bằng lui về phía sau trở lại vị trí bằng hữu, không nói ra không phải là bởi vì không thích, chỉ là không muốn em cảm thấy khó xử.
Thế nhưng em có biết hay không, thực sự rất là khổ sở.
---
Shimazaki ôm Bis vùi ở sopha mơ mơ màng màng hầu như đang ngủ, điện thoại bị nàng ném ở một bên đột nhiên vang lên tiếng chuông, giật mình tỉnh giấc, không muốn bắt máy, mệt mỏi đem mình chôn vào sopha sâu hơn
Nhưng đối phương lại kiên trì không ngừng một lần lại một lần oanh tạc.
Có chút bực mình đưa tay nắm lấy điện thoại muốn đem nó tắt đi, nhưng nhìn tên trên màn hình, ngón tay thế nào cũng không thể ấn xuống.
"Xuống lầu."
Trong điện thoại truyền đến thanh âm đã lâu mình không nghe thấy, mang theo giọng điệu như ra lệnh, thanh âm nhưng vẫn là trước sau như một dễ nghe, Shimazaki cảm thấy mình có lẽ là bị ma chướng rồi, mới có thể vô pháp kháng cự nghe theo lời nàng, đứng dậy ra ngoài xuống lầu.
Shimazaki xa xa trông thấy Yokoyama đứng cách đó không xa dưới ngọn đèn đường, ánh trăng hòa cùng ánh đèn tĩnh mịch rọi xuống người nàng, ôn nhu mà trầm tĩnh.
Yokoyama ngẩng đầu cũng nhìn thấy nàng, buông điện thoại bên tai, hướng về phía nàng dịu dàng cười.
Trong lúc nhất thời Shimazaki tự nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng không chân thật, đã bao nhiêu lâu không nhìn thấy nàng?
Một tháng mười tám ngày.
Nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không hề ngắn.
Không biết nên làm biểu tình thế nào, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì, chỉ có thể mờ mịt đứng tại chỗ, nhìn Yokoyama từng bước một tiến tới chỗ mình, sau đó đứng cách mình một bước chân.
Yokoyama liếm liếm môi, tựa hồ cũng đang do dự thế nào mở miệng, trầm mặc nhìn nhau nửa phút, thu lại nụ cười trên gương mặt, rơi vào trong mắt Shimazaki là biểu tình vô cùng nghiêm túc lại chăm chú lạnh lùng, nàng luôn luôn hạ quyết tâm vào cái gì quan trọng mới có thể làm ra vẻ mặt như vậy.
Đáy lòng Shimazaki nổi lên mơ hồ khẩn trương cùng bất an chưa bao giờ có, bản năng lui về phía sau nửa bước, không muốn nghe, muốn chạy trốn.
"Chuyện trước kia tôi đều đã quên, hơn nữa tôi nghĩ chắc là không có cách nào thích em như trước đây bị mất trí nhớ như vậy."
Nhưng nàng vẫn chưa chạy được bước nào, thanh âm của Yokoyama đã vang lên, ngữ điệu dường như trần thuật lại một chuyện về trước.
Huyết dịch toàn thân trong nháy mắt dường như bị rút sạch, gương mặt Shimazaki trắng bệch lung lay sắp đổ, nhưng vẫn nỗ lực đứng thẳng người.
"Bởi vì quá mức thích, cho nên phải đứng bên cạnh em luôn luôn quản em, sợ mất đi nên không dám vượt qua nửa bước, cho dù trong lòng không cam tâm cũng không nói quá nửa câu. Chỉ là bởi vì quá mức thích em, Nhưng bây giờ tôi có lẽ thật không có thích như vậy."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic-Edit][AKB48] Không quên (YuiParu)
FanfictionTên gốc: 不忘 Tác giả: NO1北之伊斯力 Couple: Shimazaki Haruka x Yokoyama Yui Translator: GG-sama, QT đại nhân Editor: ShiiChan Fic chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang chỗ khác