6. Tấm ảnh

253 25 3
                                    

"Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh,..." Shimazaki hướng về phía Yokoyama giới thiệu, ngôi nhà không lớn nhưng rất đẹp mắt, tuy nhỏ nhưng không thiếu thốn thứ gì, "Trà ở phòng bếp là chị từ quê nhà Kyoto đem đến đây, cacao là của em mua, máy pha cà phê cùng cà phê là do huynh đệ chị Sayanee mang đến."

"Huynh đệ?"

"Thanh mai trúc mã của chị khi còn bé cùng nhau leo cây gây sự phá phách khắp nơi. Bây giờ là đồng nghiệp chị, trước có đi đến bệnh viện thăm, không nhớ sao?" Shimazaki dùng cằm của mình ra dấu một chút

"...Nhớ rồi, là Yamamoto-san tóc ngắn." Yokoyama bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, từng đến bệnh viện thăm nàng không ít, bởi vì lo lắng quấy rối mình nghỉ ngơi cho nên thời gian đến cũng không dài, hơn nữa kỳ thực luôn bị đau đầu vì vậy cũng không thể nhớ kĩ ai. Bất quá ngược lại nhắc tới cằm bỗng chốc thoáng cái liền nhớ ra rồi.

"Hóa ra khi còn bé tôi rất nghịch sao, bất quá mấy chuyện tôi lúc nhỏ leo cây gây sự này sao em lại biết?"

"Trước đây năm mới có từng đến nhà cùng mẹ chị nói chuyện phiếm, bác đem chị bán đi. Có vấn đề gì không?" Shimazaki đương nhiên nói.

"Không có không có." Yokoyama vôi khoát tay một cái

"Ly nước bàn chải khăn mặt vân vân màu hồng là của em, màu xanh là của chị. Cơ bản khác nhau chỉ có hình con mèo là của chị, con cún nhỏ là của em. Còn lại là dùng chung, tiền thuê nhà điện nước chia đều nhau, ăn uống tự lo liệu."

"Được."

"Phòng của em, phòng của chị." Shimazaki chỉ vào gian phòng hai người, "Được rồi, Yui chị bây giờ có thể bắt đầu thám hiểm khai quật kho báu trong phòng mình, nếu như đào được cái gì khởi động lại cơ quan ký ức thì gọi em."

"Được. Tôi sẽ thám hiểm thật tốt." Yokoyama nghe Shimazaki nói không nhịn được cười, "Có phát hiện gì sẽ lập tức nói cho em biết."

Căn phòng bố trí rất đơn giản, rèm cửa màu tím nhạt đẹp mắt, Yokoyama kéo màn, ánh mặt trời rọi vào, giường tủ quần áo cùng bàn học, có mấy bộ quần áo rơi rải rác trên giường, không biết là trước khi Shimazaki giúp nàng mang quần áo thì bày ra hay là trước một tuần bị mình làm thành thế này, nhìn qua có điểm lộn xộn. Đi đến trên tủ đầu giường lại bị món khác hấp dẫn ánh mắt

Shimazaki bưng ly nước tựa bên cửa phòng Yokoyama uống, phát hiện nàng đứng ở bên giường rất nghiêm túc chuyên chú nhìn gì đó, "Chị phát hiện ra cái gì, nhìn mất hồn như thế."

Yokoyama quay đầu lại nhìn Shimazaki, "Shimazaki, tôi trước đây rất thích em sao?"

"Khụ khụ!" Bị sặc nước nàng ho khan vài tiếng, không biết là do nước nóng hay là ho khan, mặt vẫn tái nhợt có chút mất tự nhiên hơi phiếm hồng, "Cái...Cái gì a?"

"Bởi vì cười đến cực kỳ vui vẻ a." Yokoyama chỉ vào tấm hình đặt ở đầu giường, là ảnh Yokoyama cùng Shimazaki chụp chung với nhau, trong ảnh Yokoyama giữ lấy mặt của Shimazaki cười đến trên mặt lộ ra vân mèo, Shimazaki còn lại là một bộ tự muối phi muối tiêu chuẩn phồng má vẻ mặt hoang mang. Shimazaki đi đến đứng phía sau Yokoyama cũng nhìn về tấm hình kia, "Còn để tấm này a..."

"Ảnh chụp cùng người nhà đều đặt trên bàn đọc sách, của em thì để ở đầu giường," Yokoyama ngồi xuống ngẩng đầu nhìn nàng, "Cho nên tôi nghĩ trước đây mình nhất định rất thích em."

Shimazaki mở miệng, tránh nhìn vào ánh mắt của Yokoyama, "Em đây nhất định không thích chị, chị xem, em còn không cười."

"Như vậy a..."

"Em nói chị có muốn tắm trước hay không, dù sao cũng mới từ bệnh viện trở về. Có thể tắm không?"

"Ừ, cẩn thận một chút không đụng vào vết thương là được." Yokoyama chỉ chỉ cái trán. Đem nàng đẩy vào phòng tắm, Shimazaki một lần nữa vào phòng Yokoyama lấy tấm hình để nhìn, đưa tay chọc vào Yokoyama trong bức ảnh, "Kỳ thực không vui vẻ gì..."

Ảnh chụp là lúc vừa mới dọn vào đây, Yokoyama đột nhiên lôi nàng đến nói chụp một tấm kỷ niệm bắt đầu ở chung, nàng chưa kịp phản ứng cũng đã tách tách một cái. Mình không vui nói rằng chưa chuẩn bị xong, muốn chụp lại một lần nữa, Yokoyama lại vui vẻ lắc lư bảo không cần, tấm này cũng rất đáng yêu

"Rõ ràng chỉ là trêu chọc được mới cười đến vui vẻ như vậy. Hoàn toàn cũng không thèm để ý đến biểu tình của mình."

"Bất quá..." Shimazaki hình như nghĩ đến cái gì, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng.

Trong phòng tắm Yokoyama quần áo đã cởi đến phân nửa, cửa phòng tắm rầm một cái bị mở ra, "Yui chị có biết dùng máy nước nóng không?"

"..." Yokoyama ôm quần áo có chút bị dọa hoảng sợ nhảy bước nhỏ về phía sau, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Shimazaki cũng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, vừa lui về phía sau vừa lúng túng nở nụ cười, "Em sợ chị không biết dùng..."

Yokoyama liếm môi một cái , dở khóc dở cười, "Tôi van em, tôi là mất trí nhớ cũng không phải mất trí a."

"Khụ. Chị cũng...không có gì để nhìn, khẩn trương cái gì..."

"Thực sự, em cũng vậy.' Yokoyama bày tỏ đồng ý gật đầu, quét một lượt nhìn Shimazaki, "Cho nên nhanh một chút đóng cửa, thực sự rất lạnh a!"

"Rầm --!"

Biến thái biến thái biến thái biến thái! Shimazaki đứng ngoài cửa bụm mặt nói lộn xộn.

Yokoyama sau khi tắm xong thấy phòng Shimazaki đã đóng, cũng liền trở lại phòng mình, phát hiện tấm ảnh ở đầu giường đã bị úp xuống dưới. Một lần nữa cầm lấy tấm ảnh nhìn qua, nhìn không được đưa tay chọc vào Shimazaki trong tấm ảnh.

"Chụp lúc nào a, nếu có thể nhớ được thì tốt rồi."

Nhưng luôn cảm thấy, là thật sự thích nha.

Nói không thích sao lại viết lên thích nhất đây

Yokoyama nhìn chữ viết ở góc phía sau ảnh nghĩ

Phát hiện kho báu thứ nhất.

[Fanfic-Edit][AKB48] Không quên (YuiParu)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ