CHƯƠNG 30: ẤU TRĨ

56 2 0
                                    


Từ trong ngõ đi ra, Tiền Phỉ hỏi anh đã trả bao nhiêu tiền.

Lý Diệc Phi nhướng mày, “Làm sao, cô trả nổi đấy?”

Tiền Phỉ run run: “Rất, rất đắt sao?”

“Được rồi, dù sao cô cũng không trả nổi, nên đừng hỏi làm gì.”

“Đem bán tôi cũng trả không nổi sao?”

Lý Diệc Phi nhìn bộ dáng cô hỏi vô cùng đáng thương, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên người cô nói, bật cười nói: “Nhìn tới nhìn lui, cũng tạm, có thể bán được mấy lạng thit.”

Tiền Phỉ rất muốn bỏ đi không để ý đến tên này. Thế nhưng là cô đã quên mất đường đi như thế nào rồi ....

Lý Diệc Phi nhìn bộ dạng bị nghẹn như táo bón của cô thì vui vẻ nói: “Cô đừng để ý, lúc trước tôi có một cái thẻ, còn chưa dùng hết. hôm nay vừa đúng lúc dùng đến” dừng một lúc lại nói, làm vẻ tri kỷ thêm một câu “Nếu không dùng sẽ bị quá hạn.”

Tiền Phỉ bán tín bán nghi, “Còn có hạn sử dụng?” không phải nói van xin khóc lóc cũng chưa chắc được tiếp đãi, sao phải dùng thủ đoạn ép tiêu dùng như vậy?

Lý Diệc Phi thề thốt gật đầu, “Chủ yếu là do trí nhớ của Steve không tốt, thời gian lâu một chút anh ta sẽ không nhớ trong thẻ ai có bao nhiêu tiền, sổ sách quản lý không tốt lắm!”

Lúc hạ thấp Steve, Tiền Phỉ cảm thấy Lý Diệc Phi nhân cơ hội khoe mẽ một phen.

Trên đường về nhà, hai người ghé qua chợ mua rất nhiều cà tím, trả tiền xong Lý Diệc Phi chủ động xách đồ.

Tiền Phỉ bày vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Tôi biết anh sắp nói câu gì rồi.”

Lý Diệc Phi hất hàm nhìn cô, “Tôi sẽ nói gì?”

Tiền Phỉ “Xì” một tiếng, “Chắc chắn là 'tôi nói cho cô biết, bản thiếu gia chưa từng xách đồ ăn cho con gái đâu, cô đừng có mà không biết tốt xấu, đây là lần đầu tiên đấy'!”

Cô học đúng giọng điệu của Lý Diệc Phi làm anh rất vui vẻ.

“Cô nói đúng rồi! Đây đúng là lần đầu tiên thiếu gia tôi đây giúp phụ nữ xách đồ ăn, cô đừng có mà trong lòng ngu ngốc không biết cảm ơn đấy!”

Tiền Phỉ lườm anh hỏi: “Nhưng mà sao hôm nay thái độ của anh tốt quá vậy?”

“Tôi sợ cô mang giày cao gót đi không vững làm rớt hết đám cà của tôi.”

Tiền Phỉ hận không lấy được gót giày đâm vào miệng anh ta.

Cô cũng biết anh ta chẳng mấy khi nói được lời tử tế.

︶3︶• Buổi tối, Tiền Phỉ thái một đống cà cho vào nồi xào.

Lúc cô đang xào thức ăn thì Lý Diệc Phi giống như con mèo đói bám theo cô, không ngừng hỏi: “Xong chưa? Khi nào mới ăn được? Tôi đói chết rồi cô biết không?”

Tiền Phỉ vừa tức vừa buồn cười, “Anh làm thế nào có thể bình an lớn lên? Đói ăn như vậy, lúc nhỏ không ai sửa trị tật xấu này của anh sao?”

Hay Là Mình Sống Chung [ FULL] Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ