Khoảnh khắc này, Dương Tịch hận một nỗi muốn túm lấy vòng eo thon gọn của cô, siết chặt lấy cô, không muốn để cô rời xa...
Đúng lúc lòng anh ngập tràn nỗi mộng mị thì một tiếng "ding" vang lên, thang máy dừng tại tầng tám.
Cánh cửa mở ra, Dương Tịch như vừa tình giấc, đứng phắt dậy, xoay người, lục tục bước ra khỏi thang máy. Diệp Phiên Nhiên nhường mọi người đi trước rồi bước ra theo sau anh, bắt gặp Trần Thần đứng đợi bọn họ ngoài hành lang.
Hắn trông thấy hai người, cười đểu nói: "Sao thế? Thang máy kín lắm à? Sao mặt đỏ gay thế kia?"
Diệp Phiên Nhiên chẳng biết nói sao cho phải, đầu cúi gằm, cả người không thoải mái. Dương Tịch thụi vai Trần Thần, rồi nói: "Mau vào đi, làm gì mà nhiều lời thế không biết!"
Bước vào căn phòng với ánh đèn tối tăm mờ ảo, cô vợ mới của Trần Thần đang đứng trước màn hình, tay cầm micro, hát bài Sau này của ca sĩ Lưu Nhược Anh. Giọng cô uyển chuyển ngọt ngào, vẻ mặt chăm chú:
«Sau này, cuối cùng em cũng học được cách để yêu, đáng tiếc rằng anh đã ra đi đên phương trời xa xăm, tan biến khỏi biển người.
Sau nay, mãi đến phút cuối cùng, trong làn nướcmắt, em mới hiểu rằng, có những người một khi đã bỏ lỡ, sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa..."
Bản nhạc với tiết tấu âm hưởng trầm buồn hoàn toàn không thích hợp với bầu không khí hôm nay. Diệp Phiên Nhiên chau mày nói: "Trần Thần, bọn cậu đôi vợ chồng son, sao không song ca bài Phu thê đôi ta chung lối về?"
"Đúng đấy, sao lại chọn bài này?" Trần Thần nói ngay: "Đổi bài đổi bài, nghe lời Diệp Phiên Nhiên ca bản Phu thê đôi ta chung lối về. Tớ sở trường nhất là hát nhạc của Hoàng Mai Hý!"
Dương Tịch ngồi trên sofa, cảm giác miệng khô lưỡi rát, nhón lấy tách trà trên bàn, nghe đến câu này liền "phụt" một tiếng, văng tung tóe khắp người Trần Thần.
Trần Thần nói giọng phẫn nộ: "Người anh em, sao thế, có ý kiến gì à?"
"Được rồi đó, Trần Thần à, không phải lần đầu nghe cậu hát nhạc Hoàng Mai Hý!" Dương Tịch chẳng chút thương tiếc vạch trần hắn đến cùng: "Với chất giọng của cậu, lên cao không nổi, xuống thấp cũng chẳng xong, điệu nhạc thì lạc đâu mãi tận Java!"
"Hay là cậu hát nhé?" Trần Thần dúi chiếc micro khác vào tay Dương Tịch: "Tớ biết giọng cậu hay, trầm bổng, hát không lạc giọng!"
"Bài này tớ hát cùng với Hứa Oanh Oanh, không hợp thì phải!" Dương Tịch cười nói.
"Vậy thì hát cùng Diệp Phiên Nhiên!" Trần Thần giật phăng micro trong tay vợ đưa sang cho Diệp Phiên Nhiên: "Đây, dù gì trước đây bọn cậu cũng là cặp song ca!"
Diệp Phiên Nhiên nhảy dựng lên khỏi sofa, làm như thứ Trần Thần đưa cho cô là viên thuốc súng: "Trần Thần, đừng đùa nữa!"
Thoáng chốc, con tim Dương Tịch nặng trĩu, nụ cười nhạt nơi khóe môi khẽ vụt tắt, hai con ngươi tối đen lại trở nên sâu thẳm. Anh trả lại chiếc micro cho Trần Thần, lạnh nhạt nói: "Bảo cậu hát thì cậu hát đi, đừng có mà giả vờ..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Cớ sao mãi yêu em
Teen FictionĐây không phải là tiểu thuyết hư cấu mà là quyển hồi kí về tuổi thanh xuân. Khi tuổi thanh xuân dần héo úa lụi tàn theo năm tháng, tôi đã dùng ngòi bút của mình từng chút gợi lại cuộc sống thời trung học, mái trường đại học, những năm tháng tươi...