Ngày hôm sau, Diệp Phiên Nhiên nằm lì ở nhà, cả ngày xem đĩa CD. Sau khi chia tay với Tiết Sam, tuy cô vui vẻ tự do tự tại nhưng lại lẻ loi cô quạnh. Một mình trong căn phòng, một chiếc ti vi, một bịch khoai tây chiên, không khí cả căn phòng lạnh lẽo vắng vẻ.
Đầu xuân, ngày ngắn đêm dài, trời rất mau tối, chỉ mới sáu giờ mà đã tối sầm. Chung Ni gọi điện thoại hẹn cô đi ăn: "Chị à, bọn mình lâu rồi không gặp nhau!"
Chung Ni đã tráng vẻ ban đầu, mái tóc quăn nhuộm vàng rực, gương mặt lòe loẹt sặc sỡ, đứng trước cảnh chiều hôm sẩm tối trên phố, trông cô hệt như tinh linh. Cô trông thấy Diệp Phiên Nhiên liền vui vẻ nhảy bổ đến, giữ rịt cánh tay cô, nói: "Chị à, cuối cùng chị cũng chịu ra ngoài đi ăn cùng em rồi!"
Diệp Phiên Nhiên nhìn hai bờ môi đen sẫm của cô, không nhịn được, hỏi: "Tiểu Ni, sao em lại trở về hình dáng trước kia, không làm thục nữ nữa à?"
"Người ta trời sinh đã chẳng phải là thục nữ, nào đâu như chị!" Chung Ni nhìn cô, chau mày hỏi: "Chị à, nhìn ch gầy thế, mặt nhỏ thế, chỉ còn lại mỗi chiếc cằm nhọn thôi!"
"Gần đây chị bị cảm, thời tiết quỷ sứ, khi lạnh khi nóng, nắng mưa thất thường!" Cô nói phân bua.
"Ai đó trông thấy sẽ đau lòng đấy!" Chung Ni líu ríu thì thầm, Diệp Phiên Nhiên không nghe thấy rõ, cô hỏi lại: "Tiểu ni, em nói gì cơ?"
"Mau đi thôi, em sắp chết đói rồi!" Chung Ni kéo cánh tay cô, đi thẳng đến cửa hàng lẫu gần đó: "Hôm nay em muốn ăn lẫu cay!"
"Không sợ nổi mụn à?" Diệp Phiên Nhiên hỏi.
Chung Ni thích ăn món cay, nhưng da cô thuộc loại da nhờn, mỗi lần đánh chén no nê xong ngày hôm sau gương mặt lại xuất hiện những nốt mụn đáng ghét. Cô rất ngưỡng mộ làn da trời cho của Diệp Phiên Nhiên, nước da trắng muốt mịn màng, ăn gì cũng không bị nóng, chẳng hề giống cô, phải chống mụn trường kỳ đến cùng.
"Đáng ghét, chuyện gì không nhắc lại nhắc chuyện đó!" Chung Ni mỉm cười đẩy cô. Diệp Phiên Nhiên ho khan hai tiếng, lấy tay bịt miệng.
"Chị à, chị ho, không được ăn cay!" Chung Ni nói: "Chúng ta đổi chỗ khác đi!"
"Không sao, kêu lẩu uyên ương, chị ăn bên chỗ không cay!"
L được dọn lên, Chung Ni bất chấp tất cả, bỏ từng lát thịt bò sống, thịt dê, đầu cá trút vào phía phần nước lẫu cay nồng, vừa cay xé lưỡi hít hà lại vừa tận hứng thỏa chí cơn nghiền.
Diệp Phiên Nhiên chuyền cho cô miếng khăn giấy để cô lau miệng, nói: "Nhìn em kìa, chẳng giữ ý giữ tứ gì cả!"
Đôi môi Chung Ni không còn sẫm đen nữa, dưới tác dụng của ớt cay đã trở nên đỏ hồng, vầng trán lấm tấm mồ hôi: "Thời tiết những ngày mưa se se lạnh thì phải đi ăn lẫu, cả người nóng ran, về nhà đánh một giấc, nói không chừng bệnh cảm ngày mai sẽ khỏi ngay thôi!"
Diệp Phiên Nhiên chẳng thể nào ăn như hổ đói vồ mồi hệt như Chung Ni, hoàn toàn không phải vì việc giữ hình tượng ý tứ ngay chốn công cộng mà là không có cảm giác thèm ăn.
Chung Ni ngẩn đầu lên, hàng lông mi giả dài khẽ hấp háy, cô hỏi: "Chị, hồi Tết em gọi điện thoại cho chị, sao chị không chịu ra gặp em?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Cớ sao mãi yêu em
Teen FictionĐây không phải là tiểu thuyết hư cấu mà là quyển hồi kí về tuổi thanh xuân. Khi tuổi thanh xuân dần héo úa lụi tàn theo năm tháng, tôi đã dùng ngòi bút của mình từng chút gợi lại cuộc sống thời trung học, mái trường đại học, những năm tháng tươi...