Chap 13

484 37 3
                                    

_Không có ai đến cứu em đâu.

Gideon nói lại nhiều lần câu ấy như muốn Mabel ghi tâm khắc cốt mà quên Dipper. Nhưng không đời nào cô quên cậu được.

"Dipper. Anh sẽ đến, chắc chắn thế. Đến đây và cứu em đi. Tên ngốc!"

Cô gọi cậu trong suy nghĩ. Cô sợ quá. Hắn cứ ép sát vào người cô. Mabel không dám mở mắt ra nữa. Ngoài lúc chứng kiến vụ tai nạn, đây là lần đầu tiên cô sợ đến như thế này. Cả người Mabel run lên rất mạnh. Gideon đặt tay lên cằm cô, kéo mạnh nó về phía hắn và giữ chặt. Cô vừa đau vừa sợ. Dipper chắc chắn sẽ đến mà! Môi hắn tiến lại gần cô chậm rãi, mắt hắn cũng dần nhắm lại.

"Không! Dipper! Dipper!"

_Dừng lại!

Giọng nói thật quen thuộc. Cô mở ngay mắt ra để nhìn, nhưng cô cũng chưa nhìn rõ được vì ngay khi Mabel vừa mở mắt ra, Dipper đã vụt đến, đẩy mạnh Gideon ra, hắn ta chưa lường trước chuyện này nên không giữ đà, bị đẩy ngã. Cậu định kéo tay cô chạy ra, nhưng cô còn sợ, ngay sau khi hắn ta ngã xuống, Mabel cũng dựa tường mà trượt xuống đất. Người cô nhủn hết ra rồi, không thể đứng lên ngay được.

Dipper liền bế Mabel lên. Cậu đã làm việc này từ khi còn nhỏ nên rất thành thục. Một tay cậu vòng qua ôm lấy người cô, để đầu cok tựa vào ngực cậu, tay kia cậu giữ lấy chân cô. Dipper chạy ra với tốc độ nhanh nhất có thể, trên tay là cô em gái bé nhỏ của cậu.

_Alice! Hai người nhà Gleeful đâu rồi? Sắp đến giờ bắn pháo hoa rồi. Còn cả cái tên Gideon nữa?

Pacifica nhìn ngó xung quanh một lúc, khó chịu hỏi Alice. Nhỏ lắc đầu. Nhỏ thực sự không biết gì cả. Họ biến mất ngay sau khi vở kịch kết thúc thành công rực rỡ mà không báo cho ai một tiếng. Alice cũng đã lo lắng tìm kiếm, hỏi han mọi người nhỏ gặp. Nhưng nhỏ không thu được thông tin có ích nào cả.

_Alice! Có người muốn gặp cậu kìa. Người đó nói hãy đến dãy nhà đặc biệt của trường.

Bill chạy tới thông báo với Alice. Nhỏ vừa nghe đã cảm thấy có một con dao sắt, nhọn và rất lạnh vừa đâm vào trái tim mình. Sự sợ hãi rấy lên trong nhỏ. Alice cúi mặt xuống đất để không ai thấy đôi mắt nhỏ bây giờ khó coi như thế nào. Tại sao? Tại sao chứ?

Dipper vẫn bế Mabel trên tay. Cả hai người họ vẫn mặc trang phục Romeo và Juliet, nên nhìn từ xa như hoàng tử và công chúa đang ở bên nhau hạnh phúc, vui vẻ. Mabel vẫn hơi run, và Dipper ôm chặt cô hơn mỗi khi cảm nhận cơ thể nhỏ bé của cô run rẩy trong lòng cậu. Cậu nhìn xuống Mabel với đôi mắt đau đớn và chua xót. Cậu đã tạo nên một thế giới tươi đẹp mà em gái cậu sống không phải sợ hãi và đau buồn, nhưng chỉ một phúc sơ sểnh, giống như vụ tai nạn năm ấy, lại phá hỏng thế giới ấy.

_Sợ lắm. Có phải không?

Ngay chính lời nói của cậu cũng bị gãy, cho thấy cậu cũng đang sợ hãi và đau buồn tới chừng nào. Cô không trả lời, và người cô cũng bắt đầu hết run. Mabel nghiến răng, chồm người lên đột ngột làm cậu giật mình.

_Dipper là đồ ngốc!

Cậu ngạc nhiên. Cô đã nói rất nhiều, cậu không thể nhớ hết cô đã nói gì. Nhưng cô trách móc cậu vì cậu đã đến muộn làm cô sợ, cô kể lại mọi thứ. Dipper cảm thấy trong lòng có bao cảm xúc lẫn lộn: cậu buồn vì không thể đến sớm hơn, cậu vui vì cô đã tin vào cậu và cậu tức giận khi nghe những việc Gideon đã gây ra.

[Reverse Falls] (HOÀN) Nỗi sợ hãi lớn nhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ