Chap 30

222 20 14
                                    

_Mason -

Cậu quay ra, bịt mồm cô lại à đẩy cô đập vào tường. Đôi mắt cậu trở nên nghiêm túc và đầy lo sợ. Cô hiểu và gật đầu. Cậu bỏ tay ra. Dipper đứng lùi về sau để lấy chỗ cho Mabel đi.

Mabel nhìn áo của cậu. Nó màu xanh, dài tay, cao cổ, đúng kiểu của Dipper rồi. Quần âu màu đen, dài. Giày sáng bóng, cũng màu đen. Trên cổ áo có viên ngọc màu xanh của hai anh em.

_Hình như thiếu thiếu.

Mabel nói rồi nhìn xung quanh. Cô chạy đến một cái thúng giấy đặt ở góc cửa hàng. Mabel rút ra một chiếc áo choàng như của mấy anh hùng trong Avengers, nhưng màu đen và choàng lên người Dipper.

_Cái này vướng - Cậu nói.

Mabel không nói gì, nhìn cậu và cậu chịu thua, để yên cho cô cài chiếc áo choàng vào áo cậu.

_Xong rồi!

_Em đang mặc cái gì thế?

Dipper đen mặt nhìn Mabel, còn cô không thấy có điều gì lạ hết cả. Mabel mặc áo màu xanh giống cậu, nhưng ngắn trên bụng, dài tay. Bên trong có một chiếc áo bó màu đen ôm lấy toàn bộ cơ thể, xuống đến bụng. Còn từ đùi xuống là quần tất dày màu đen, sáng hơn màu áo trong một chút.

_Em đi bơi à mà mặc cái áo như thế kia? - Cậu hỏi.

_Mặc này hay mà, nó cứ bó bó ấy!

_Thế mặc cái áo xanh này làm gì?

_Cho nó giống anh.

Dipper không thể nói được nữa. Liệu cô em gái ngu ngốc của cậu có nhận ra cậu đang muốn cô thay ngay cái bộ đồ bó sát cơ thể này ngay không? Nghĩ đến chuyện Mabel mặc cái bộ này trước đám trẻ và vô vàn người xem khác làm cậu không thể chịu được.

_Cởi ra. - Cậu lạnh lùng ra lệnh.

_Này, đừng ra lệnh cho em chứ!

_Một là em tự cởi. Hai là anh sẽ cởi nó ra.

Mabel không còn nói được gì hơn nữa. Cô vẫn không hiểu tại sao cậu luôn để ý đến trang phục của cô như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy hay hay mỗi lần cậu nói về quần áo của mình. Mabel đồng ý và cởi áo xanh của mình ra. Dipper ném ngay cho cô một cái áo khác giống áo anh nhưng dành cho con gái, dài xuống hết bụng, che luôn bộ áo như đồ bơi của cô.

_A, cái bờm của em đâu? - Cô giật mình, nhìn xung quanh.

_Hả? Lại làm mất cái gì nữa?

_Cái bờm... À, đây rồi!

Mabel vui sướng đưa chiếc bờm xanh cho Dipper. Cậu nhẹ nhàng cài nó lên đầu cô. Với Mabel, cái bờm này rất quan trọng vì trên nó là viên ngọc xanh của nhà Pines.

Reng... Reng...

Mabel nghe tiếng chuông điện thoại của mình, liền lấy ra và nhận cuộc gọi từ Alice.

_Alice?

_Tớ xuống khỏi cái thứ mà các cậu gọi là xe buýt rồi! Giờ nói nhanh, đi hướng nào?

Giọng Alice nghe như kiểu vừa gặp ma ấy. Cũng phải thôi, lần đầu Alice đi xe buýt mà. Mabel cười. Dipper thu dọn đồ, nhìn em gái với ánh mắt khó hiểu. Còn bên kia, Alice đang cảm thấy như mình vừa được cứu khỏi cái chết. Nhỏ rợn người khi nhớ lại cái chuyến xe buýt đầy ác mộng này. Nhỏ thề không bao giờ bước chân lên bất cứ một cái phương tiện công cộng nào nữa! Khi về, Alice đã nhắc mình nhớ phải gọi ông William để ông ta lái xe đến đón nhỏ.

[Reverse Falls] (HOÀN) Nỗi sợ hãi lớn nhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ