Chap 21

290 21 3
                                    

Hôm sau, Dipper nói Mabel nghỉ học. Cô không hiểu, cậu không đưa ra một lí do nào cả, cứ một mực nói muốn cả hai nghỉ học. Mabel đành gọi cho Alice nhờ nhỏ xin phép thấy chủ nhiệm.

_Dipper, sao chúng ta không đi học?

_Này, thu dọn đồ đi, ta về nhà dì. - Cậu nói.

Mabel ngạc nhiên, sao tự dưng lại quay về nhà dì? Dipper là người đưa hai anh em ra ở riêng, giờ nói quay về nghĩa là như thế nào?

_Dipper, tại sao lại về ạ? - Cô hỏi.

_Em không cần biết.

Dipper nói bình thản, nhưng bên trong, cậu muốn hét lên rằng đừng có hỏi nữa. Bố mẹ cậu muốn cậu chuyển họ tên là vì một lí do rợn người mà đến giờ cậu không thể nói ra với Mabel. Nhưng nếu nó phát hiện ra rồi, thì cậu cũng không thấy an toàn nữa.

_Anh!

Mabel giật áo Dipper. Cô đã luôn nghe lời và làm theo cậu từ khi còn bé, không một lần thắc mắc. Nhưng sau khi chứng kiến những hành động kì lạ của cậu, Mabel không thể chịu đựng thêm nữa.

_Im đi! - Dipper nói to, cậu hông thể kiềm chế nữa.

Cô giật mình, rồi ngay sau đó, cậu cũng thế. Dipper chợt nhận ra hành động của mình và khuôn mặt ngạc nhiên của cô.

_Dipper?

_Xin lỗi, anh -

_Im đi! Anh điên thật rồi, Dipper, em không thể hiểu nổi anh nữa. Có chuyện gì anh không thể nói với em, em gái anh và cũng là bạn gái anh nữa?! - Cô cũng hét lên.

Ngay sau đó Mabel chạy đi, để lại Dipper đứng một mình. Cậu có nên nói với cô không nhỉ? Sự thật không đơn giản và dễ chịu như Mabel nghĩ đâu, nó đau đớn và đáng sợ lắm, vậy nên một mình cậu chịu đựng nó là đủ rồi.

Mabel vào phòng, thả mình lên giường. Cô cũng cảm thấy mình hơi sai khi lớn tiếng với cậu, nhưng đó cũng là lỗi của cậu vì không chịu giải thích cho cô. Mabel nhận thấy Dipper trở nên kì quặc và khó hiểu. Dipper mà cô biết rất hiền lành kia mà.

_Mabel, em có trong phòng không?

Tiếng cậu phát ra từ phía bên kia cửa làm Mabel giật mình ngồi dậy.

_Có, anh vào đi.

Dipper mở cửa bước vào. Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô. Giường cô trùng xuống đẩy Mabel gần về phía Dipper hơn. Cậu im lặng, cô chờ đợi. Ai sẽ nói trước đây?

_Dipper - Cô nói nhỏ - Xin lỗi anh nhé.

Cậu đưa bàn tay lạnh buốt, to mà gầy lên mái tóc hạt dẻ mượt mà của cô, rồi trượt qua má xuống cằm cô. Cậu giữ tay vào đó và kéo nhẹ về phía mình. Dipper cúi người xuống và đặt lên môi cô một nụ hôn. Mabel đẩy Dipper nằm xuống giường, đặt cả cơ thể mảnh mai của cô lên cậu.

_Đây là vì ngày hôm qua. - Cô nói.

Cậu cười, vuốt tóc cô. Mabel nghe rõ nhịp đập trái tim của Dipper, và cả của cô. Nó như hòa làm một, trở thành một bài hát ru ngân nga trong đầu cô.

_Này Mabel, - cậu nói nhỏ - Có những chuyện anh không muốn em biết. Chúng không hề vui vẻ gì đâu.

_Nếu anh chịu được thì em cũng làm được! - Cô chen vào.

[Reverse Falls] (HOÀN) Nỗi sợ hãi lớn nhấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ