- Mai gặp lại.
Tại Dân mỉm cười dịu dàng vẫy vẫy tay với Nhân Tuấn và Đế Nỗ song liền bước vào nhà. Mặc dù có bảo sẽ đến nhà Nhân Tuấn sống theo ý muốn của cậu nhưng không thể nói đi là đi ngay. Tại Dân cần thời gian, ít nhất là một cái cớ hợp lí để rời khỏi ngôi nhà đang sống.
Ráng chiều rơi trên thềm nhà, một màu vàng dịu dàng và thanh bình làm sao. Tại Dân đẩy tay nắm cửa, bước vào nhà. Bên ngoài, cành lá cuối cùng của cây hoa anh đào trồng trong vườn vừa rơi xuống.
- Con về rồ-
- Không phải tôi đã bảo cô ngưng cằn nhằn sao?
Giọng một người đàn ông giận dữ vang lên, nối tiếp theo sau là chất giọng chát chúa của một người phụ nữ.
- Rõ ràng là anh ngoại tình! Anh nói xem, cô ta là ai?
Tại Dân thở dài, họ lại cãi nhau, một lần nữa. Cứ như việc trước mắt đã quá quen thuộc, Tại Dân im lặng cởi giày, đặt ngay ngắn lên kệ rồi im lặng bước về phòng. Anh chính là, đối với việc họ cãi nhau, dù về bất cứ vấn đề gì đi nữa, chưa bao giờ để tâm đến. Amh chỉ tự hỏi vì sao anh bị bỏ rơi? Và tại sao họ lại lạnh lùng với anh như thế? Họ đối với anh, có từng để tâm đến dù một chút ít nhỏ nhoi bao giờ chưa?
Chợt có tiếng bước chân vội vã bước lên tầng, Tại Dân ngẩng đầu, thấy người mẹ kính yêu đang lấm lem nước mắt chạy vào phòng mình. Anh nhìn bà, đôi mắt có chút khó hiểu. Chỉ thấy người phụ nữ ấy đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy anh. Tại Dân mở to mắt nhìn tình cảnh trước mặt, tiếng mẹ muốn thoát khỏi bờ môi sao khó nói quá. Bao nhiêu từ ngữ đều không thể thoát ra, tất cả nghẹn ứ trong cổ họng. Anh để mặc cho bà ôm mình, mặc luôn vai áo từ khi nào đã ướt đẫm bởi những giọt nước mắt nóng hổi.
- Mẹ xin lỗi con, Tại Dân.
Bà ngẩng lên nhìn anh, khẽ đặt lên mặt bàn học màu gỗ cũ kĩ của anh một tờ giấy, anh cau mày nhìn tờ giấy đã nhào nát, giấy ly hôn. Tại Dân bàng hoàng, miệng lắp bắp mãi mới có thể thốt lên một câu.
- Không phải hai người nói sẽ đợi đến sau khi con lên đại học sao?
Người phụ nữ nhìn anh, đôi mắt lại đỏ hoe. Bà ôm mặt khóc, rồi chợt quỳ xuống trước anh.
- Mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ không thể chịu nổi người đàn ông ấy nữa. Mẹ xin lỗi, ông ta đã ngoại tình, Tại Dân à. Ông t-
- Không phải cả bà cũmg vậy sao?
Anh chua chát hỏi, trên môi đậm nét cười. Bi thương, mỉa mai, cười vào cả bà lẫn cả bản thân anh. Bà La ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt trợn to như không tin nổi vào điều mình vừa nghe. Bà lắc đầu nguầy nguậy, vẫn quỳ dưới đất nhìn anh. La Tại Dân thờ ơ nhìn bà, rồi lướt mắt đến đơn ly hôn của hai người họ. Chấy giọng trầm ấm hàng ngày chợt lạnh ngắt.
- Chuyện của cả hai người, cứ tùy ý mà giải quyết. Không cần đếm xỉa đến tôi làm gì. Huống hồ, trước đây cũng chưa bao giờ quan tâm đến Tại Dân này, hiện tại cũng không cần hỏi ý kiến.
Dứt lời liền mở tủ gỗ ở gần đó, cho hết tất cả những gì bản thân cảm thấy cần thiết vào ba lô, vác lên vai. Ở nơi sàn phòng lạnh lẽo bởi độ ẩm của mùa đông, bà La mắt đẫm nước nhìn anh.
BẠN ĐANG ĐỌC
The sweet life
FanfictionĐoản văn, chỉ là đoản văn thôi ạ :v huhu chưa chắc có thể viết thành đoản hay quăng nó thành short nữa :v Thế là tự ngược đãi mình bằng cách ra thêm cái bộ này :v hahaha