Thập Thất ói. Sắc mặt Hình đại bảo chủ cứng đờ, nhảy dựng lên chạy ra ngoài: "Ảnh Thất!"
Ảnh Thất vừa dùng cơm xong đang lên lầu thì nghe chủ tử nhà mình gọi, trong giọng nói còn có vẻ hoảng loạn, lập tức sợ hãi, chẳng lẽ Thập Thất gặp chuyện gì?
Cấp tốc phi thân lên lầu, chưa kịp vào cửa đã bị Hình Bắc Minh túm lấy: "Mau đến xem, Thập Thất nôn."
Ảnh Thất đã sớm chú ý tới người bám bên khung cửa nôn ọe đến tái mặt, trong lòng thầm thở phào, nhìn lên bàn: "Chủ tử, thuộc hạ muốn hỏi một chút, Thập Thất vừa ăn gì?"
Hình Bắc Minh nhíu mày: "Chỉ ăn chút cháo, rau xanh, bắp và cháo cá." Chẳng lẽ ăn cháo cũng có chuyện?
Ảnh Thất rót chút nước đưa cho Thập Thất, giải thích cho Hình Bắc Minh: "Chủ tử, trước đây ngài đã hỏi có thai sẽ có những bệnh trạng gì, nôn mửa thế này là một trong số đó, ngửi thấy mùi tanh cá hay những mùi gai mũi sẽ buồn nôn, sau này khi dùng bữa chỉ cần để ý một chút, thuộc hạ còn tưởng là..." Ảnh Thất còn chưa nói xong, nhưng đã đủ để Hình Bắc Minh hiểu hết ý hắn.
Thập Thất vừa ăn được một chút đã nôn ra hết, hiện tại còn đang thấy xấu hổ, nôn trong phòng rồi.
Xúc miệng một chút, Ảnh Thất dìu Thập Thất lên giường, ra ngoài gọi tiểu nhị lên thu dọn, thấy sắc mặt u ám hiếm có của Hình Bắc Minh thì rất lo lắng, an ủi nói: "Chủ tử, trước mắt có lẽ Thập Thất không muốn ăn tiếp nữa, chờ đến lúc Thập Thất muốn ăn lại tiếp tục đi, thuộc hạ muốn ra ngoài đi dạo một chút, hỏi thăm vài người có kinh nghiệm."
Hình Bắc Minh gật đầu, thời gian gần đây lúc nào Ảnh Thất cũng dán mắt vào y thư, chỉ chắc chắn thêm được một chút cũng tốt, nhưng kiến thức trên sách cũng không bằng hỏi thăm các đại phu có kinh nghiệm và các đại thẩm từng sinh hài tử, "Ngươi đi đi, khi nào về mang theo chút hoa quả chua ngọt gì đó."
Trong mắt Ảnh Thất chợt lóe vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất, lui xuống.
Thập Thất bất an ngồi trên giường, cẩn thận thương lượng: "Chủ tử, hay là để thuộc hạ ở phòng khác đi, nếu lại... Chủ tử."
Hình Bắc Minh vung tay một cái, không để hắn nói hết: "Ngươi là chủ tử hay ta là chủ tử!" Trừng cho đến lúc người nào đó chỉ chừa lại cái ót, không dám lên tiếng nữa mới thôi, không biết vì sao, nghe hắn nói muốn ở phòng khác trong lòng lại thấy bực bội.
Hình Bắc Minh vốn định ra ngoài đi dạo một chút, dạo dạo một lúc kết quả dạo đến trù phòng, vì đang là giờ cơm tối, cho nên người trong trù phòng rất bận rộn, mồ hôi tuôn như suối, Hình Bắc Minh nhìn đám nam nhân lưng ướt mồ hôi chen chúc trong không gian chật hẹp, nồng nặc mùi dầu mỡ. Vừa định quay lưng đi, đột nhiên ánh mắt lướt ngang qua một đĩa thức ăn nhỏ trên bàn, bên trên là ít điểm tâm, có lẽ là để cho các hỏa kế dùng khi rỗi rãi.
Hình Bắc Minh đi đến gần một chút, mùi chua chua ngọt ngọt của món điểm tâm ập vào mũi, rất hấp dẫn, mặc kệ có người thấy hay không, Hình Bắc Minh trực tiếp đưa tay nhón lấy một quả mứt trong đĩa bỏ vào miệng, chua... Hình Bắc Minh nhíu mày, cảm giác răng cũng sắp rơi ra luôn, vội nhè ra như hài tử uống thuốc.
![](https://img.wattpad.com/cover/148131067-288-k110431.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thị Vệ Sinh Bánh Bao
General FictionTên gốc: 侍卫生包子 Tác giả: Côi Tự Thể loại: Cổ trang, chủ tử x ám vệ, 1×1, 1 CP chính + 2 CP phụ, HE, có H mà bị cắt từa lưa rồi, lầy Tình trạng: Hoàn Độ dài: 60 chương + 9 PN