Chương 36:

10.3K 628 9
                                    

Mới vài ngày trôi qua, Tô Ninh đã phá vỡ ấn tượng ban đầu của Hứa Nặc.

Lúc đầu người gầy yếu như cây bồ liễu, hôm nay có thể nói là da bọc xương; mái tóc đã từng đen óng mượt mà giờ cũng trở nên xơ xác vàng hoe, thậm chí xuất hiện cả tóc trắng; làn da đã từng trắng nõn nà giờ cũng biến thành màu của ánh nến.

Hứa Nặc trầm mặc nhìn ả, quần áo trên người ả vì bị dụng hình mà nhàu nát không chịu nổi, bất quá vừa rồi thị vệ giúp ả choàng thêm một bộ y phục.

"Đây không phải là hoàng hậu nương nương sao? Sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta vậy?" Tô Ninh chịu không được bầu không khí trầm mặc cuối cùng mở miệng trào phúng, tuy rằng mỗi cử động đều khiến ả rất thống khổ nhưng lại cố chịu đựng bày ra tư thế tao nhã nhất trước mặt Hứa Nặc.

Hứa Nặc cũng không muốn nói nhảm với ả, đi thẳng vào vấn đề.

"Ngươi là người Dị tộc?"

Tô Ninh không ngờ y tới để hỏi chuyện này, bất quá chuyện đến nước này ả cũng không giấu giếm được gì nữa rồi.

"Đúng vậy, ta chính là con gái của thủ lĩnh Khương tộc, Mặc Nghiên."

"Vậy ngươi không phải người Ninh thành sao?" Hứa Nặc kinh nghi bất định.

"Hừ, ngươi có biết bộ dạng Tô Ninh không?"

Mặc Nghiên vừa hỏi thế, Hứa Nặc càng cảm thấy quái dị, y không nói chuyện, Mặc Nghiên cũng không quan tâm, lẩm bẩm nói: "Ta vốn là đến đây du ngoạn, lại đụng phải người có tướng mạo giống ta như đúc, sau khi trở về ta nói với phụ vương, chỉ xem đây là trò đùa thú vị mà thôi, ai ngờ bọn họ vậy mà muốn ta giả trang ả trà trộn vào cung chiếm đoạt sự tín nhiệm của hoàng đế, sau cùng... có thể chấm dứt hậu họa!" Tô Ninh nói bốn chữ cuối cùng đặc biệt nhấn mạnh.

Hứa Nặc biết, Khương tộc nhỏ bé luôn phụ thuộc vào Lê quốc, mỗi năm sửa lễ cầu bình an. Nhưng lão thủ lĩnh mấy năm nay lại không an phận, muốn thoát khỏi sự điều khiển của Lê quốc, bất quá nghe đến lực lượng của Lê quốc liền sợ, bởi vậy mới muốn ám sát Thẩm Dập Luân, thừa dịp Lê quốc rối loạn đến xâm chiếm. Nghĩ tới đây Hứa Nặc không khỏi thở dài một hơi, kỳ thật nếu bọn họ phái người đến đàm phán hòa bình cũng chưa hẳn không có cách giải quyết, chuyện này y hiểu Thẩm Dập Luân, chắc chắn sẽ có một kết quả viên mãn, bây giờ... chỉ có thể trách bọn họ dụng tâm hiểm ác thôi, không chỉ thất bại, ngược lại còn nguy hiểm tính mạng nhiều người, tại sao phải khổ như vậy chứ!

Hứa Nặc nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, chuyện đã thành kết cục đã định, y hiện tại chỉ cần làm rõ nghi vấn của mình.

"Vậy Tô Ninh thật ở đâu?" Hứa Nặc đổi sang quan tâm tung tích của Tô Ninh.

"Nữ nhân kia? Đương nhiên bị chúng ta giải quyết rồi? Chẳng lẽ còn lưu lại ả phá hư kế hoạch của chúng ta?"

"Vậy ngươi làm thế nào mà giống nàng đến nỗi không bị người hoài nghi?"

"Chuyện này, ta không thể nói quá nhiều với ngươi, chỉ có thể nói cho ngươi biết đây là bí thuật trong tộc ta, có thể thấy được ký ức của một người, nhưng mà," Nói đến đây Mặc Nghiên bỗng dừng lại, thấy Hứa Nặc nhìn mình mới nghiến răng tiếp tục: "Nhưng mà Tô Ninh kia không phải người bình thường, chúng ta đến dò xét, ả, có hai đoạn ký ức!"

[ĐM edit] Tại sao ta còn chưa vào lãnh cung? ! (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ